Thời An bán tín bán nghi. Nàng lại đặt tay lên trán Mục Trì Thanh lần nữa, đếm số trong lòng. Một lúc sau, lòng bàn tay quả thật không nóng nữa, nhiệt độ bình thường.
Nàng rút tay lại, cảm thấy vẫn phải để thái y kiểm tra lại lần nữa mới được. Nhưng hiện tại trước không có thôn, sau không có tiệm. Đừng nói thái y, ngay cả một bóng người cũng không có.
Thời An vuốt ve lông tơ trên áo choàng, hỏi hắn: “Ngươi dẫn ta đến đây làm cái gì?”
Mục Trì Thanh mỉm cười, nói: “Không phải An An không kiên nhẫn sao. Có ta ở đây, sẽ không quá lạnh.”
Không gian trên xe ngựa quá nhỏ, ánh mắt An An như thực thể, Hắn không trốn thoát, cũng không nỡ né tránh. Chỉ là dưới ánh nhìn chăm chú của An An, hắn thật sự không kìm nén được đáy lòng ngo ngoe rục rịch.
Hắn không muốn để An An phát hiện ra khác thường nhưng cũng không muốn để An An ở một mình trong xe ngựa. Thật vất vả mới có cơ hội ở một chỗ mà An An lại không từ chối, vì sao phải tách ra chứ.
Cho nên hắn cố ý dẫn An An tới đây, trời đất bao la. An An có tiếp tục nhìn hắn thì hắn có thể nhịn được.
Thời An rụt tay lại. Khi nàng bị mang từ trong xe ngựa ra không có chút chuẩn bị nào. Ngay cả lò sưởi tay cũng không kịp lấy. Nhưng quả thật không lạnh, cho dù vừa rồi chạy nhanh lâu như vậy, cũng không có cảm giác lạnh thấu xương như sáng nay.
Mục Trì Thanh gần như chắn toàn bộ gió cho nàng. Thời An thậm chí cảm thấy áo choàng quá vướng víu, muốn cởi nó ra.
Thời An quay đầu lại nhìn, ngoại trừ thân cây trơ trọi thì cái gì cũng không có. Nàng ngửa đầu hỏi: “Hiện tại đi Thượng Kinh sao?”
Mục Trì Thanh ừ một tiếng, nói: “Một con đường khác, gần hơn một chút.”
Con đường tắt này quá hẹp, không thích hợp xe ngựa của Hoàng Thượng chạy qua. Mặc dù cánh rừng bốn phía đã trụi lủi nhưng vẫn có thể ngăn cản phần lớn gió cát.
Mục Trì Thanh điều khiển dây cương, để con ngựa phía dưới chạy nhanh hơn. Nhưng cũng không chạy nhanh như lúc trước nữa.
Hắn nói: “Ta dẫn An An tới một nơi.”
Kỳ thật, Thời An cũng muốn đến hành cung sớm một chút. Hắn cũng đã cưỡi ngựa lại còn đi đường vòng sang một nơi khác, có ý gì? Nhưng nhìn việc vai ác cẩn thận chắn giúp nàng phần lớn gió, nàng gật đầu.
Con ngựa chạy băng băng trong rừng, băng qua đồng cỏ rồi băng qua một khe núi nhỏ. Xuyên qua con đường hẹp, đi dọc đường núi tiến về phía trước, ước chừng thời gian khoảng hai chén trà rồi dừng lại.
Khi chạy ra khỏi con đường ở khe núi, Thời An đột nhiên cảm thấy xung quanh yên tĩnh lại, cây cối lặng gió, tiếng chim hót líu lo và vang vọng.
Trước mặt có một cái hồ nhỏ, nhìn từ xa cũng không có gì đặc
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.