Thời An không biết bản thân đã ngủ bao lâu. Nhưng mà nàng cảm giác cũng không tính là lâu. Nàng vén một góc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài, phong cảnh xung quanh quan lộ cũng không thay đổi nhiều.
Mục Trì Thanh nói ở bên cạnh: “Còn phải bốn canh giờ nữa.”
Bốn canh giờ nữa, tức là tám giờ, đến lúc đó khẳng định trời đã tối.
Thời An không khỏi thở dài: “Rất lâu.”
Mục Trì Thanh nhìn nàng ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, xoa nhẹ đầu ngón tay, hỏi: “An An có muốn đến sớm hơn không?”
Thời An lập tức động lòng, nhưng nếu muốn rút ngắn lại hành trình thì đương nhiên không thể tiếp tục ngồi ngựa. Nghĩ đến bên ngoài gió lạnh, sau đó xúc động từ chối: “Gió thật lớn, hay là thôi đi.”
Mềm mại, quyến rũ, đúng lý hợp tình.
Mục Trì Thanh không khỏi cười khẽ một tiếng: “Không bằng ta đọc sách cho An An nhé?”
“Sách? Sách gì?” Thời An bị lời nói của hắn hấp dẫn sự chú ý, buông màn xe xuống, xoay người ngồi trở lại.
Mục Trì Thanh nhớ rõ trên xe ngựa chuẩn bị không ít đồ. Hắn ý bảo Thời An mở chiếc hộp bên cạnh ra. Sau đó, hắn thấy hai mắt nàng sáng lên, vô cùng vui vẻ ôm một chồng thoại bản từ trong hộp gỗ ra.
Thời An lật vài trang, vô cùng kinh ngạc nói: “Thì ra ngươi cũng đọc những thứ này sao?”
Rõ ràng vai ác năm mười hai tuổi còn thành thục, ổn trọng hơn b�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.