Mùa đông bắt đầu, gió lạnh thổi cành cây trong sân nhỏ lung lay.

Trong phòng đốt than bạc, rèm cửa thật dày ngăn cách khí lạnh muốn xâm nhập, ấm áp như đầu xuân.

Thẩm Thời Mẫn ở một mảng màu đỏ lên bức Cửu Âm Tiêu Hàn mới ra mắt. Nàng hài lòng nhìn màu sắc không bị loang ra, thổi vài cái cho khô rồi để sang một bên.

Thẩm Thời Mẫn vui vẻ đặt bút xuống, nhìn Yên Thúy đang bận rộn bên ngoài, hỏi Thời An: “Tam tỷ tỷ, đồ tỷ muốn mang theo còn chưa chuẩn bị xong sao?”

Thời An cũng nhìn ra ngoài thăm dò, nói: “Hôm qua cũng đã chuẩn bị xong rồi. Nhưng Yên Thúy không yên tâm, nhất định phải kiểm kê lại một lần, sợ bỏ sót thứ gì.”

Thẩm Thời Mẫn ừ một tiếng, chống cằm lười biếng nói: “Muội cũng không yên tâm, vẫn luôn cảm thấy đã quên cái gì.”

Nhưng nàng ấy không cần phải kiểm tra lại hai lần, hẳn sẽ không bỏ xót thứ gì. Nếu thật sự quên, vậy cũng không còn cách nào, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

Thẩm Thời Mẫn lười biếng nằm úp sấp xuống, tất cả lông tơ trắng trên cổ áo dồn lại với nhau, trông như một con chó con vô cùng ngoan ngoãn.

Thời An nhịn xuống xúc động muốn sờ đầu nàng, tự rót cho mình nửa chén trà nóng, an ủi nói: “Chỉ rời khỏi kinh thành nửa tháng thôi, đại điển hiến lễ xong sẽ trở về.”

Thẩm Thời Mẫn: “Dù sao đây cũng là lần đầu tiên muội rời khỏi kinh thành.”

Nàng nhìn Thời An, nghĩ thầm. Năm nay, nàng có thể đi cùng đến đại điển hiến tế đều nhờ vào phúc của Tam tỷ tỷ.

Đại điển hiến tế của nước Thịnh bắt đầu sau khi mùa đông đến. Đế, Hậu, Thái Tử và các đại thần phải chuẩn bị đến hành cung trước 10 ngày. Những năm trước sẽ không mang theo các tiểu thư, thiếu gia các nhà.

Nghe nói hành cung ở thương kinh là một tòa cung điện thực sự ấm áp. Sau khi bước vào cửa cung như bước vào mùa xuân, cũng không biết là thật hay giả. Nàng tò mò đã lâu nhưng không có cơ hội tới đó.

Thẩm Thời Mẫn xoay chuyển tròng mắt, nhích người lại gần một chút, thần bí hỏi: “Tam tỷ tỷ, Ninh Khang Vương sẽ đi cùng chúng ta à?”

Thời An rốt cuộc không nhịn được, duỗi tay xoa đầu nàng ấy, sau đó mới trả lời: “Ninh Khang Vương sẽ không đi cùng.”

Thẩm Thời Mẫn vuốt lại mái tóc: “Được ạ.”

Nhưng đến lúc đó, bọn họ đều ở lại hành cung. Chẳng lẽ Ninh Khang Vương còn lo lắng không gặp được Tam tỷ tỷ sao.

Tuy rằng không rõ chứng cớ nhưng nàng ấy có thể khẳng định, Ninh Khang Vương nhất định thích Tam tỷ tỷ. Ở Lễ Vạn Thọ, Tam tỷ tỷ vội vã rời đi cuối cùng lại được Ninh Khang Vương tự mình đưa trở về.

Thẩm Thời Mẫn lén nhìn Thời An, cũng không biết Tam tỷ tỷ suy nghĩ như thế nào. Nhưng nàng ấy cảm thấy mặc dù Tam tỷ tỷ đã trở lại nhưng luôn bị cái gì ngăn cách, tựa như sẽ rời đi bất cứ lúc nào.

Nàng ấy bị c

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play