“Tam tỷ tỷ,” Sau khi truyền lời xong thì Thẩm Thời Tung vội vàng chạy về, sau khi nhìn xung quanh một vòng hỏi: “Tam tỷ tỷ, người vừa rồi đi rồi sao?”

Thời An đột nhiên hoàn hồn, ngây người ừ một tiếng. Trong nháy mắt vừa rồi nàng cho rằng Mục Trì Thanh muốn tháo mặt nạ của nàng xuống nhưng cuối cùng ngón tay của đối phương chỉ dừng lại ở nút thắt.

Vành tai giống như còn giữ lại hơi thở của đối phương, hơi nóng lên ở trong buổi tối ngày mùa thu. Gió mát thổi qua mang đi một chút kiều diễm.

Thẩm Thời Tung không vui hừ một tiếng, hắn còn muốn tiếp tục tranh luận tiếp nữa đâu. Thật là một người nhát gan, miệng lưỡi khó nghe nói xong rồi rời đi thì tính là nam tử hán đại trượng phu cái gì chứ.

Hơi nóng bên tai của Thời An mãi cho đến khi đến quán trà thì mới biến mất.

Tiêu Thất cô nương vừa nhìn thấy Đại ca nhà mình không ở đây thì âm thầm dậm chân, suy nghĩ sau khi trở về thì nhất định phải nói bóng nói gió một lần. Thẩm tỷ tỷ đẹp như vậy nói không chừng đã khiến cho bao nhiêu thiếu niên trong kinh thành động tâm, không nhanh chóng ra tay thì nhất định sẽ cảm thấy hối hận.

Tuy nhiên trên mặt của nàng ấy cũng không lộ ra vẻ gì, chỉ thân thiết gọi: “Tỷ tỷ Thẩm gia, nơi này có trà nóng, tỷ mau tới sưởi ấm tay đi.”

Thẩm Thời Mẫn liếc mắt nhìn một cái, nhìn ra suy nghĩ nhỏ của nàng ấy, không khỏi âm thầm trợn trắng mắt ở trong lòng.

Tiêu Thất cô nương cách ống tay áo kéo kéo tay áo của Thẩm Thời Mẫn, trên mặt nở nụ cười, lông mày cong cong: “Tam tỷ tỷ, Đại ca của muội đi đâu rồi. Tại sao không đi chung với tỷ vậy?”

Đáng tiếc, Thẩm Thời Tung không phải là người biết xem không khí. Hắn nhanh chóng tiếp lời nói. “Chờ lát nữa thì Tiêu đại ca sẽ đến đây.”

Sau khi nhóm người tập hợp, đi theo đám đông đi một đoạn về phía trước. Lúc sau thì chia làm hai nhóm, Tiêu Lăng Hoàn đưa mấy cô nương hồi phủ, còn mấy tiểu lang quân chơi chưa đã thèm nên không muốn trở về, kết bạn đi dạo với nhau.

Trên xe ngựa, Thẩm Thời Mẫn đưa một cái kết bình an mới mua lúc nãy cho Thời An. Màn xe bay lên một góc, Tiêu Lăng Hoàn cưỡi ngựa chậm rì rì đi theo bên cạnh xe ngựa, dưới ánh trăng bóng dáng của hắn cao lớn thon dài.

Thẩm Thời Mẫn liếc mắt nhìn bên ngoài màn xe một cái, nhỏ giọng hỏi thăm: “Tam tỷ tỷ, khi chúng ta đang đi dạo thì tỷ và Tiêu đại ca đã nói cái gì vậy? Cười trông rất vui vẻ ấy.”

Thời An nghe vậy thì lập tức mỉm cười, chắc là bởi vì lúc nãy Mục Trì Thanh mới nói năng bậy bạ xong. Cho nên lúc này nàng liếc mắt một cái thì đã nhận ra lời nói ám chỉ của Thẩm Thời Mẫn, chọc chọc cái trán của muội muội nói: “Đang nói chuyện của Đại ca, muội có muốn biết không?”

Thẩm Thời Mẫn vừa lè lưỡi vừa lắc đầu giống như trống bỏi.

Nàng ấy thật sự không có can đảm hỏi thăm chuyện của Thẩm Thời Hàn.

***

Trước khi sắp đi ngủ, Thời An mới nhớ tới cái khóa bình an kia. Nàng lấy nó ra từ trong túi tiền, đặt ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng gõ gõ hai cái.

Cái vòng ngọc cũng không tinh xảo thậm chí có hơi thô ráp, chắc là bởi vì do làm thành một cặp. Cho nên phía trên còn buộc một sợi dây tơ hồng, làm cho vòng ngọc càng thêm

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play