Thời An nói xong cũng không khỏi cảm thấy bản thân hơi keo kiệt một chút.

Dù sao lúc trước nàng vừa nhận một viên đông châu lớn của người ta, bây giờ còn đang đặt trong túi tiền đấy —— viên đông châu kia thật sự rất giống viên kẹo, nàng luôn nhịn không được lấy ra nhìn hai cái cho nên không có nghe lời Thẩm Thời Hàn bỏ vào trong nhà kho.

Thời An do dự, hơi khó xử, dù sao Mục Trì Thanh là Nhiếp Chính Vương. Đồ mà hắn muốn thì chỉ cần để lộ ra một chút ý nghĩ sẽ có rất nhiều người vì muốn làm hắn vui vẻ nên sẽ lập tức đi tìm. Nếu có thứ gì đó mà Mục Trì Thanh không chiếm được vậy thì nhất định là vật kia không phải là vật bình thường. Nhưng bây giờ nàng lại không thể mở cửa hàng của hệ thống ra được, mặc dù muốn thỏa mãn hắn nhưng cũng không thể làm được. Đúng là hữu tâm vô lực. (Hữu tâm vô lực: có lòng nhưng không có sức lực.)

Thời An muốn nói rồi lại thôi, nuốt xuống lời muốn nói ra, cuối cùng khẽ mím môi lại, trở nên trầm mặc.

Ánh mắt của Mục Trì Thanh dừng lại trên người nàng, nhìn thấy hết vẻ mặt khó x

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play