Thời An nói xong cũng không khỏi cảm thấy bản thân hơi keo kiệt một chút.
Dù sao lúc trước nàng vừa nhận một viên đông châu lớn của người ta, bây giờ còn đang đặt trong túi tiền đấy —— viên đông châu kia thật sự rất giống viên kẹo, nàng luôn nhịn không được lấy ra nhìn hai cái cho nên không có nghe lời Thẩm Thời Hàn bỏ vào trong nhà kho.
Thời An do dự, hơi khó xử, dù sao Mục Trì Thanh là Nhiếp Chính Vương. Đồ mà hắn muốn thì chỉ cần để lộ ra một chút ý nghĩ sẽ có rất nhiều người vì muốn làm hắn vui vẻ nên sẽ lập tức đi tìm. Nếu có thứ gì đó mà Mục Trì Thanh không chiếm được vậy thì nhất định là vật kia không phải là vật bình thường. Nhưng bây giờ nàng lại không thể mở cửa hàng của hệ thống ra được, mặc dù muốn thỏa mãn hắn nhưng cũng không thể làm được. Đúng là hữu tâm vô lực. (Hữu tâm vô lực: có lòng nhưng không có sức lực.)
Thời An muốn nói rồi lại thôi, nuốt xuống lời muốn nói ra, cuối cùng khẽ mím môi lại, trở nên trầm mặc.
Ánh mắt của Mục Trì Thanh dừng lại trên người nàng, nhìn thấy hết vẻ mặt khó xử của nàng vào trong đáy mắt,khóe môi hơi cong lên rồi nói: “Cô sẽ không làm Tam cô nương khó xử.”
Thời An hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh. Do bị mặt nạ che đậy nên nàng nhìn không thấy biểu cảm trên gương mặt của Mục Trì Thanh và chỉ có thể suy đoán bằng giọng điệu khi nói những lời này của đối phương, có lẽ là rất thật lòng.
Nàng nhịn không được hỏi: “Điện hạ muốn cái gì?”
Mục Trì Thanh không trả lời, dời ánh mắt đi trước một bước, dừng ở đám người đối diện, giọng nói thay đổi hỏi: “Tam cô nương có quan hệ như thế nào với Tiêu Thế tử?”
Thời An nhìn theo ánh mắt của hắn thì nhìn thấy được Tiêu Lăng Hoàn, không biết từ khi nào đối phương đã đi tới phía đối diện. Nhìn thấy nàng đang nhìn hắn thì cách đám người vẫy tay với nàng, rồi sau đó chỉ sang một bên khác.
Thời An nhìn thấy bên cạnh có vài vị tiểu thiếu gia Tiêu gia và Thẩm Thời Tung, cách đám người gật đầu với hắn,thầm nghĩ có lẽ đối phương bị bọn đệ đệ kêu đi cùng. Có lẽ đợi một chút nữa mấy tên nhóc đó sẽ lên sân khấu, trong lòng căng thẳng nên mới kêu đại ca đi chung.
Thẩm Thời Tung thấy Tam tỷ tỷ nhìn lại đây, mạnh mẽ vẫy tay, lại chỉ lên trên sân khấu ra hiệu bản thân là người tiếp theo.
Thời An nhìn thấy bộ dáng này của hắn, bị sức sống trên người của thiếu niên lây nhiễm, cũng nở nụ cười theo rồi vẫy tay lại.
Mục Trì Thanh nhịn không được c�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.