Nhưng Thẩm Thời Mẫn không bao giờ có thể tưởng tượng được, lúc này Nhiếp Chính Vương sẽ xuất hiện ở phủ Ôn Bác Hầu. Nàng không quen biết Lâm Trấn, lần trước ở trong phủ thoáng nhìn từ phía xa xa, ngay cả bội kiếm của đối phương cũng chưa nhớ kỹ càng đừng nói đến là bộ dáng.
Cho nên khi nàng nhìn thấy Thời An đi ra từ trong đình, trên gương mặt còn mang theo nụ cười, nàng ấy sắp bật thốt lên câu ‘ Tam tỷ tỷ, tại sao tỷ lại ở chỗ này? ’, thì ngay sau đó nhìn thấy một bóng dáng bên cạnh Thời An, ý cười trên mặt nàng lập tức biến mất.
Nàng thành thật cẩn thận cúi đầu, cung cung kính kính nói: “Thần nữ gặp qua điện hạ, chúc điện hạ thiên tuế vạn an.”
Mục Trì Thanh thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, đáy mắt cất giấu vẻ không vui rất rõ ràng. Vừa rồi An An chắc chắn là đã mềm lòng, nếu không phải người này lên tiếng thì hắn làm sao có thể không khống chế được cảm xúc.
Một người hai người, toàn là những người không bớt lo. Tại sao lại có nhiều người đồng lứa trong Thẩm gia như vậy chứ?
Đang suy nghĩ thì lại nhìn thấy có người đang đi tới từ dưới hành lang, là Thế tử Tiêu Lăng Hoàn của phủ Ôn Bác Hầu.
Tiêu Lăng Hoàn đương nhiên cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy Ninh Khang Vương ở chỗ này, đầu tiên là hắn sửng sốt, sau khi nhìn thấy vị trí đứng của ba người thì đoán được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Hắn biết hôm nay Mục Trì Thanh sẽ đến trong phủ, mới vừa rồi Ninh Khang Vương đích thân tới thì hắn và phụ thân cùng nhau đi nghênh đón. Chờ sau khi phụ thân và Ninh Khang Vương bước vào trong thư phòng nói chuyện riêng thì hắn mới rảnh rỗi quan tâm đến chuyện trong yến hội ngắm hoa cúc, sau đó mới có chuyện đi ra ngoài tìm người.
Nhưng không biết tại sao Ninh Khang Vương sẽ xuất hiện ở trong đình tránh gió, hắn tuy không biết tình huống cụ thể lại cũng không có quyền hỏi đến, hắn đi đến gần đó, cúi người hành lễ: “Điện hạ.”
Vẻ mặt không vui của Mục Trì Thanh càng thêm rõ ràng, hai hàng lông mày dài nhíu chặt lại: “Ngươi cũng tới tìm Thẩm Tam cô nương?”
Tuy rằng Tiêu Lăng Hoàn không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn có thể nghe ra vẻ khó chịu trong lời nói của Ninh Khang Vương, đương nhiên không hề vui vẻ chút nào. Trước đó hắn đã đồng ý với Thẩm Thời Hàn là sẽ chăm sóc Thời An, giờ phút này tự nhiên là sẽ giữ lời hứa của mình.
Tiêu Lăng Hoàn gật đầu: “Tam cô nương lần đầu tiên tới trong phủ nhưng lại đột nhiên không thấy. Nếu có chỗ nào không ổn va chạm điện hạ thì mong rằng điện hạ đừng trách tội.”
Lời nói bảo vệ của hắn đương nhiên nói Thời An là người bên cạnh hắn, tính toán lại mối quan hệ họ hàng gần xa, hầu như vừa mở miệng nói chuyện là chọc trúng chỗ đau của Mục Trì Thanh.
Nếu lúc này đang ở trong cung thì nói như vậy chắc chắn đã bị hắn đạp một cái.
Mục Trì Thanh nhìn chằm chằm hắn và lạnh lùng cười nói: “Tiêu Th�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.