Thời gian hai ngày trôi qua trong nháy mắt, từ trong miệng của Thẩm Thời Hàn, Thời An cũng hiểu đại khái về tất cả mọi người trên dưới trong phủ Thừa tướng. Chỉ chờ quay về và chiếu theo thứ tự ngồi xuống, nhưng bởi vì số người quá nhiều nên nàng chỉ chọn nhớ những người quan trọng.
Trong lúc đó hệ thống giống như xác chết vùng dậy một lần, “Tại sao ký chủ không hỏi xem tình huống bây giờ của vai ác?”
Thời An liếc mắt một cái đã nhìn thấu tính toán của nó, vô tình nói: “Ta là một tiểu cô nương hôn mê mười mấy năm, mới vừa tỉnh thì đã hỏi thăm một người ngoài có vẻ không được tốt lắm.”
Hệ thống nói không lại nàng nên đành phải ủ rũ cụp đuôi offline.
Xe ngựa tới đón nàng hồi phủ đã tới trước một ngày, Thời An được Thẩm Thời Hàn dẫn đi nhìn xem một chút, chỉ liếc mắt nhìn một cái thì đã thấy thùng xe rất rộng rãi. Tuy rằng bây giờ vẫn là đầu thu nhưng bên trong thùng xe đã trải một tấm thảm rất dày, nàng hầu như có thể duỗi thẳng người ngủ một đêm ở trong đó.
Thẩm Thời Hàn cố ý nói: “Vẫn là xe ngựa tốt hơn, cưỡi ngựa thật sự rất mệt đó.”
Khóe môi của Thời An lặng lẽ cong lên, nàng mím môi, nhăn giữa mày lại, gương mặt lộ ra vẻ lo lắng rồi hơi do dự nói: “Đây là lần đầu tiên muội ngồi xe ngựa……”
Thẩm Thời Hàn cảm thấy hài lòng: “Đừng sợ, đại ca sẽ ngồi chung với muội.”
***
Sáng sớm ngày thứ tư, sau khi đại phu trong phủ bắt mạch xong thì gật đầu với những người có mặt trong phòng, sau đó bắt đầu hồi phủ.
Chỉ Huy Sứ từ nhỏ có thể cưỡi ngựa thì tuyệt đối không ngồi xe ngựa này lắc mình một cái bay nhanh vào trong xe ngựa, hoàn toàn không hề cảm thấy mất đi khí thế nam nhân. Hắn còn đang đắm chìm trong niềm vui bất ngờ khi muội muội đột nhiên tỉnh lại, chỉ hận không thể đi theo từng giây từng phút, luôn sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng của mình.
Khi xe ngựa đi ra từ trong đạo quan, sương mù sáng sớm đã tan.
Xa phu điều khiển cũng không nhanh, không lâu sau đó thì đi trên quan đạo thông suốt bằng phẳng, xe ngựa đi càng thêm vững vàng hơn.
Thời An nhấc một góc màn xe lên, lá rụng cuộn tròn ở hai bên quan đạo chậm rãi rơi xuống thành từng vòng, nàng chống cằm nhìn một lát, tự lẩm bẩm một mình: “Cũng không biết kinh thành Đại Thịnh sẽ có bộ dáng gì?”
Thẩm Thời Hàn lập tức suy nghĩ trong lòng, hai ngày này hắn chỉ lo nói chuyện về người trong nhà mà đã quên sau khi muội muội hồi phủ sẽ muốn ra cửa đi lại. Trong kinh thành những người không nên đụng phải cũng chỉ có một ít như vậy, phải làm muội muội chú ý, miễn cho vô tình làm bản thân ấm ức.
Sau khi hắn quyết định xong, hắng giọng một tiếng, giống như trò chuyện mà nói cho Thời An nghe về thế gia đại tộc trong kinh thành. Chay mặn không kỵ, tốt xấu đều nói hết hoàn toàn, hầu như bóc hết gốc gác của bọn họ, cuối cùng hắn nói: “Tuy rằng Thẩm gia của chúng ta nắm quyền lực chưa được trăm năm nhưng lại không phải là người mà người khác có thể đắc tội nổi. Sau này nếu có tên nhóc nhà nào chọc muội, muội cũng không cần khách sáo mà lập tức đòi lại ngay là được.”
Thời An bị chọc cười bởi giọng điệu giống như đang nắm giữ ngàn quân của hắn, mắt hạnh khẽ cong lên nói: “Vậy chẳng phải là muội có thể đi ngang ở trong kinh thành sao, khi gây chuyện thì có thể nói ra tên của đại ca được không?”(TN x T Y T)
Thẩm Thời Hàn tưởng tượng đến tình huống đó, khóe miệng co giật một chút: “…… Cũng không phải là không được.”
Hắn nhịn không được xoa xoa đầu muội muội, lại bổ sung thêm mấy nhà, chỉ là nói xong lời cuối cùng thì đột nhiên giọng nói thay đổi: “Toàn bộ kinh thành chỉ có một người muội không thể đắc tội. Nếu gặp phải, ừm, để xem, chắc muội cũng không gặp phải người kia đâu.”
Thời An bị lời nói muốn nói rồi lại thôi này của hắn làm gợi lên lòng hiếu kỳ, truy hỏi nói: “Là ai vậy ạ?”
Thẩm Thời Hàn rất không tình nguyện nói tên của người kia để làm bẩn
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.