Trước khi đi vào trong giấc ngủ, giọng nói của Thời An đã khôi phục không ít, có thể nói đơn giản mấy câu. Chẳng qua là đứt quãng, nói một chữ rồi lại một chữ.

Khi Yên Thúy hầu hạ nàng thay quần áo, nàng ấy nói với nàng: “Vào giờ này chắc là trong phủ đã nhận được tin tức cô nương tỉnh lại. Hôm nay cô nương ngủ ngon một đêm, ngày mai là có thể nhìn thấy được Đại công tử.”

Thời An hỏi: “Đại công tử là ai?”

Yên Thúy cười, nói: “Đó là ca ca của cô nương, Đại công tử phủ Thừa tướng của chúng ta. Ngày thường khi rảnh rỗi thì ngài ấy luôn tới đạo quan nói chuyện với cô nương, lúc này nghe thấy được tin tức cô nương tỉnh lại thì sợ là sẽ một đêm không ngủ được.”

Thời An nghe vậy thì ánh mắt hơi ngừng lại, rũ mắt nói: “Ta nhớ rồi.”

Yên Thúy cảm thấy kinh ngạc trong giây lát, hỏi lại: “Thật vậy chăng?”

Thời An hơi do dự gật đầu, giọng điệu không xác định nói: “Ta nhớ không rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy có lúc bên tai vang lên tiếng người nói chuyện.”

Nàng dùng lý do mơ hồ thoái thác và lấp đầy những sơ hở trong cốt truyện. Nếu không người hôn mê hàng năm khi tỉnh lại không có gì khác biệt so với người bình thường thật sự hơi kỳ quái, Thời An lại không muốn giả ngu nên chỉ có đẩy nguyên nhân đến trên người Đại công tử, nói vậy chắc đối phương sẽ không hề để ý.

Yên Thúy nghe thấy thì vẻ mặt khiếp sợ, thuận tiện suy nghĩ một chút, lập tức

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play