Sau khi Thời An tìm được bản đồ toàn cảnh thủ đô Văn Uyên, đi đi dừng lại một lúc lâu cuối cùng cũng đến nơi mà vai ác sống.
Trong tiểu viện không có một bóng người, nhà cũng khóa cửa, Mục Trì Thanh không ở đây.
Thời An ngồi trên hành lang không một bóng người, vừa rồi hệ thống nhẫn nhục khen nàng đẹp, nàng đột nhiên nhanh trí, nhớ tới tiệm quần áo cũng có một đứa nhóc khen nàng xinh đẹp, sau đó dường như vai ác không vui vẻ.
Nhưng mà vai ác cũng không phải bởi vì người khác khen nàng hai câu thì đã không vui vẻ, cho nên còn nguyên nhân khác, nàng chớp chớp mắt, nhanh chóng nghĩ đến viên kẹo bị rơi kia.
Cửa viện đột nhiên bị đẩy ra, có người trở lại.
Thời An ngẩng đầu lên thấy vai ác đứng ở ngoài cửa, bỗng dưng bật cười.
Mục Trì Thanh không biết tại sao Thời An lại ở trong sân, lại còn cười ngọt ngào như vậy.
Rõ ràng hắn đã đuổi nàng đi. Hơn nữa, nàng cũng không đuổi kịp —— Về sau, lại đổi thành hắn cố ý đứng đợi, nhưng căn bản không có người nào đuổi theo.
Nhìn mặt mày nàng càng trở nên tươi sáng vì chứa ý cười. Theo bản năng, Mục Trì Thanh cảm nhận được nguy hiểm. Khuôn mặt hắn căng thẳng, mỉm chặt môi, đứng ở ngoài cửa chậm chạp không đi vào.
Hiện tại, tâm tình Thời An rất tốt, gần như thay đổi 180° so với trước đó. Sau khi biết rõ nguyên nhân làm nhóc xấu xa tức giận, những chuyện trước đó đều có thể giải thích được.
Đặt ở ba mươi phút trước, nàng sẽ không thể nghĩ đến được một đại lão sau này có thể hô mưa gọi gió lại có thể giận dỗi vì một viên kẹo đường. Hơn nữa, còn gay gắt đến nỗi muốn nàng rời đi cũng không chịu nói.
Chẳng lẽ trước kia vai ác cũng từ chối ý tốt của người khác như vậy sao? Chỉ cần hắn cảm thấy có một chút không đúng thì lập tức đẩy người ra rất xa, hoàn toàn ngăn chặn khả năng bản thân bị lấn sâu vào.
Thời An không khỏi cảm thấy đau lòng. Tác phong hành động của vai ác như vậy, giương nanh múa vuốt để bảo vệ chính mình. Giống như những con sói cô độc trên thảo nguyên luôn mở mắt khi ngủ, luôn cảnh giác đề phòng. Có lẽ hắn đã từng tin tưởng người khác, nhưng lại không mang đến kết quả tốt đẹp gì.
Thời An nghĩ đến một số thông tin bối cảnh cơ bản kia. Mặc dù không viết rõ về tình cảnh của nhóc xấu xa ở nước Thịnh như thế nào. Nhưng có thể thấy được, đã sinh ra tại gia tộc lớn mà tuổi còn nhỏ như vậy đã bị đưa đến nước khác làm con tin. Như vậy, hắn cũng không được trưởng bối trong gia tộc sủng ái. Mẹ đẻ lại mất sớm, không có người che chở. Có lẽ hắn đã từng bị bắt nạt không chỉ một lần.
Nàng nhất thời suy nghĩ quá nhiều. Chờ nàng lấy lại tinh thần, nhóc xấu xa đã đi vào. Hắn đứng yên ở một chỗ cách nàng không xa, lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt lạnh lùng, mở miệng hỏi: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Sắc mặt Thời An rất vô tội: “Toàn bộ nước Văn Uyên ta cũng chỉ biết duy nhất chỗ này. Đương nhiên phải tới đây rồi.”
Nói xong, trước khi nhóc xấu xa mở miệng, lại nói thêm một câu: “Trước đó, ngươi đã đồng ý vào ngày 23 tháng 9 hàng năm ta đều có thể đến đây. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. (Một lời nói của người quân tử, bốn con ngựa đuổi không kịp). Hôm nay còn chưa hết ngày đâu.”
Mục Trì Thanh cau mày: “Không phải ngươi đã chọn xong người tiếp theo rồi sao, còn đi theo ta làm cái gì?”
Trong đầu Thời An hiện lên dấu hỏi chấm. Cái gì gọi là nàng đã chọn xong người tiếp theo rồi, sao nàng nghe lại không hiểu chút nào? Nàng vừa định hỏi, nhưng lời vừa tới miệng lại vội vàng dừng lại. Trên trường trở về, vai ác tựa hồ cũng nhắc tới việc để nàng đi tìm người khác.
Thời An cúi đầu suy nghĩ một lát. Đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía nhóc xấu xa đang ra vẻ nghiêm túc.
Sắc mặt Mục Trì Thanh khẽ thay đổi. Vừa rồi hắn không nên nói không lựa lời. Nàng chọn người nào là chuyện của nàng, liên quan gì tới hắn. Hắn nhất định phải hỏi kết quả làm gì, cũng chỉ tự làm khó mình mà thôi.
Mục Trì Thanh cắn chặt răng, sắc mặt dần dần tối sầm lại. Hắn xoay người định đi, nhưng còn chưa kịp cất bước đã bị nàng gọi lại.
“Mục Trì Thanh.” Giọng nói của Thời An rất nhẹ nhàng, còn lộ ra một chút ý cười: “Ngươi cho rằng ta lại chọn một người mới khác để làm nhiệm vụ sao? Tiểu hài tử ở tiệm y phục kia á?”
Nàng cười khanh khách, nói: “Làm sao có thể như vậy được. Ngươi chính là người duy nhất ta tìm trong ngàn dặm mới chọn được đấy.”
Mục Trì Thanh giật mình. Hắn đột nhiên xoay người nhìn Thời An, vẻ mặt nàng vô cùng đắc ý, hất cằm nói: “Vừa rồi ta chỉ cố ý hù dọa ngươi thôi. Ai bảo ngươi hiểu lầm ta.”
Nói xong, nàng nhíu mày, lại nở nụ cười, đưa tay phải đến trước mặt hắn, hỏi: “Còn muốn nữa không?”
Mục Trì Thanh nhìn xuống, thấy một viên kẹo trong suốt.
Trước khi trở lại hắn đã chuẩn bị tốt, một đời này cũng sẽ giống trước kia, sẽ không bao giờ gặp lại đối phương. Nhưng hiện tại, trái tim kiên định của hắn lại vì một viên kẹo đường làm cho rung động.
Trong mắt hắn, bàn tay tựa hồ giơ lên quá lâu nên có chút mất kiên nhẫn, muốn rút tay lại.
Mục Trì Thanh dùng sức bắt lấy, hàng mi dài nhướng lên: “Ngươi nói thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Thời An trịnh trọng gật đầu, cam đoan nói: “Sau này, một viên kẹo cũng không cho người khác. Tất cả đều cho ngươi.”
Mục Trì Thanh có chút không hài lòng với câu trả lời này, cau mày hỏi: “Nếu tiên quân yêu cầu ngươi đổi người thì sao?”
Thời An thầm nghĩ, làm gì có tiên quân nào. Nàng kiên định hứa hẹn: “Ta cũng nhất định không đổi.”
Cảm nhận được vai ác đang chăm chú nhìn nàng. Thời An vô cùng tự tin nhìn lại hắn. Một lúc lâu sau hắn mới buông tay nàng ra, cũng lấy đi viên kẹo đường trong lòng bàn tay nàng.
Khóe môi nàng hơi nhếch, đi theo vai ác vào trong phòng, “Ngọt không? Đây là mùi vị mới đó.”
Cổ họng Mục Trì Thanh hừ một tiếng rất nhỏ.
Thời An vô cùng vui vẻ, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lúc nàng tới còn chưa kịp vào nhà. Hiện tại vừa mới vào cửa đã nhanh mắt phát hiện trong phòng có thêm một vài món đồ gia cụ mới. Đặc biệt là chiếc tủ gỗ ở sát vách tường phía nam—— ước chừng cao bằng một người, có ba ngăn kéo.
Thời An nghĩ thầm, một năm này vai ác sống cũng không đến nỗi, ít nhất là tốt hơn nhiều so với trước kia. Có lẽ sau khi hắn lớn lên, dáng người cao lớn. Những kẻ tiểu nhân phía dưới mặc dù đều là những người nịnh nọt. Nhưng cũng không dám ức hiếp người một cách trắng trợn.
Về phần Thái Tử Cao Hữu Hằng, hiện tại còn đang bận gặp mặt sứ thần nước Thịnh, không có thời gian rảnh đi quản chuyện của nhóc xấu xa.
Nếu như nàng nhớ không sai, Cao Hữu Hằng không ở nước Văn Uyên mấy năm thì đã trở về. Lần này hẳn là nhân dịp đại hôn của Thái Tử Văn Uyên. Có điều, nhóc xấu xa còn phải đợi thêm mấy năm nữa.
Nhưng nói chung, cuộc sống hàng ngày sẽ dần dần trở nên tốt hơn. Thời An vô cùng hứng thú đi dạo một vòng trong phòng. Tinh mắt phát hiện một cái hộp đặt ở tủ đầu giường, nhìn kiểu dáng, kích thước đều vô cùng quen mắt.
“Đó là đoản đao sao?”
Mục Trì Thanh hơi khựng lại, sau đó gật đầu.
Thời An nghĩ đến cảnh tượng sáng nay hắn dùng cành cây thay thế vũ khí khoa chân múa tay ở trong sân nhỏ, hỏi: “Sao lại không lấy ra dùng?”
Nói xong, lại tự bịa ra câu trả lời, nói: “Là sợ hỏng sao? Yên tâm đi, đoản đao này chém sắt như chém bùn, sẽ không dễ dàng hư hỏng đâu.”
Mục Trì Thanh đã thử rồi, xác thật vô cùng sắc bén. Đồ vật trên trời đương nhiên không thể so sánh với đồ vật thông thường của người phàm, hắn nói: “Nó có ích. Nhưng luyện công thì không thuận tay.”
Thời An chỉ chờ hắn nói những lời này, vô cùng tích cực nói: “Vây ngươi có muốn loại vũ khí nào khác nữa không?”
Nàng vốn tưởng rằng lần này vai ác sẽ nói với nàng rằng muốn kiếm hoặc trường đao. Không nghĩ tới hắn chỉ hơi khựng lại một chút, rồi nói: “Cung.”
Thấy Thời An hơi sững sờ, Mục Trì Thanh mím môi, nói: “Ta muốn vào núi. Ngươi đưa sách y học cho ta, trong đó có mấy loại phương thuốc không giống nhau. Ta muốn đi vào núi tìm thử xem có không.”
Nước Văn Uyên chủ yếu là rừng rúi. Kinh thành cũng có ba mặt là núi vây quanh, dễ thủ khó công.
Dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, thường ngày cũng không có ít người vào núi. Nhưng vai ác muốn vào núi tìm dược liệu thì thật sự có chút kỳ quái.
Thời An vội vàng kiểm tra hậu trường trò chơi. Nhìn thấy tiến độ công lược đang không ngừng tăng lên. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra vai ác quả thực đang dần dần thay đổi, nhiệm vụ cũng sắp hoàn thành.
Thời An: “Hệ thống, hệ thống, nhóc xấu xa vào núi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Hệ thống: “Không.”
Sau khi xác nhận với hệ thống xong. Thời An vô cùng vui vẻ chọn một cây cung bằng gỗ đàn hương trong hệ thống thương thành. Khi nàng đang muốn rời đi, khóe mắt lại nhìn thấy trang đồ vật trước, mắt nàng sáng ngời, mua luôn không cần suy nghĩ.
Nàng để cả hai thứ vào trong hộp gấm. Đáng tiếc, vai ác nhất định không chịu mở quả sinh nhật trước khi nàng rời đi. Bằng không, nàng còn có thể nhìn thấy phản ứng của đối phương.
Nửa ngày còn lại, Thời An đi theo phía sau Mục Trì Thanh. Thấy hắn làm việc đâu vào đấy. Cuối cùng cũng cảm nhận được vai ác đã trưởng thành rồi.
Nàng không khỏi tiếc nuối cảm khái với hệ thống: “Qua hai năm nữa thì không thể gọi hắn là nhóc xấu xa nữa rồi. Trẻ con sau khi lớn lên nhất định sẽ mất đi sự đáng yêu rồi.”
Hệ thống: “……”
Buổi tối thắp đèn, Thời An rời khỏi trò chơi. Khi ngồi dậy từ khoang trò chơi, cô cảm thấy mình đã trở thành giáo viên phụ đạo vấn đề tâm lý cho thiếu niên.
Cô vỗ vỗ mặt mình, thầm nghĩ, nếu nhóc xấu xa lớn lên thành một thiếu niên thì có thêm mười người nữa cũng được!
Nước Văn Uyên, hộp quà sinh nhật đặt ở trên bàn đã bị mở ra.
Khuôn mặt Mục Trì Thanh không biểu cảm. Trong hộp ngoài trừ cây cung tốt nhất, còn có một bộ y phục quý giá và một gói đầy ắp kẹo đường. Giống như muốn đưa cho hắn tất cả những đồ mà hắn không mua được ban ngày.
Nghĩ đến gương mặt tươi cười của Thời An khi đưa hộp gấm cho hắn. Gương mặt Mục Trì Thanh hiện lên một tia hoang mang. Vì sao nàng lại không tức giận? Ban ngày rõ ràng là do hắn không đúng. Nếu đổi lại là hắn, hắn sẽ rời đi luôn.
Người phàm có rất nhiều, vì sao nhất định phải lãng phí thời gian cho một mình hắn.
Hắn thật sự rất quan trọng với nàng sao?
Bàn tay ấn vào nắp hộp của Mục Trì Thanh bất giác dùng thêm sức. Sau đó, chiếc hộp truyền đến một tiếng tách rất nhỏ hắn mới giật mình nhận ra. Hắn vội vàng buông tay ra, đáng tiếc nắp hộp vẫn bị ấn ra một vết nứt rất nhỏ.
Đáy mắt hắn hiện lên một tia ảo não, cau mày nhìn chằm chằm vết nứt kia, mím chặt môi dưới.
Không sao, Thời An sẽ không trách hắn.