“Sao thế? Chờ… từ từ…”
Thời An bị hắn túm chặt tay, thiếu chút nữa bị vướng vào cửa té ngã, may là sức lực của Mục Trì Thanh không nhỏ, chống đỡ được nàng cho nên mới không đến mức hai người cùng nhau ngã xuống gặm đất.
“Vừa rồi ngươi túm ta làm cái gì?” Thời An xoa tay ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy Mục Trì Thanh tầm mắt đột nhiên dừng lại, hai mắt bỗng nhiên sáng lên, mang theo vẻ kinh diễm không thể nào che giấu.
Nguyên nhân không có gì, vai ác mặc hoa phục quả thật là quá đẹp, lông mày dài sắc, đẹp lấn át người khác, khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì lại lộ ra sự kiêu ngạo vốn có của thiếu niên, nghiêm túc cẩn thận hơn ngày thường, nhiều hơn vài phần phong thái tự do.
Nếu như nói thiết kế nhân vật của Mục Trì Thanh trên bản vẽ giống như một thanh đao ngâm trong máu, thì vai ác bây giờ lại càng giống tuyết đầu mùa xuân, che giấu sự lạnh lẽo, cũng không lấn át được sức sống.
Đôi mắt trong veo của Thời An hiện lên sự kinh ngạc cảm thán, nhìn chằm chằm vào vai ác khoảng chừng vài phút, sắc đẹp trước mặt, nàng hoàn toàn đã quên chuyện thiếu chút nữa té ngã vừa rồi, phi nhanh đến vòng quanh người Mục Trì Thanh một vòng, nhìn không sót một góc độ nào của vai ác, đều hoàn mỹ, từ tận đáy lòng càng tán thưởng nói: “Thật là đẹp mắt!”
Mục Trì Thanh đứng trầm mặt, không nói một tiếng nào, thờ ơ với lời khen của nàng.
Thời An vòng một vòng trở lại, nhìn no mắt, lúc này mới phát hiện sự khác thường của vai ác: “Ngươi làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Thấy sắc mặt hắn không đúng lại nghĩ đến bộ dạng một năm trước hắn sinh bệnh, hỏi thêm một câu: “Mấy ngày nay có mặc áo ấm hay không, không phải là cảm lạnh chứ?”
Mục Trì Thanh nhìn nàng hỏi mấy lần mới nhấp môi lạnh băng trả lời lại: “Không có việc gì.”
Thời An nhìn hắn hoàn toàn không giống bộ dạng không có việc gì, rõ ràng là không vui, tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng bạn bè không được vui, nàng sờ túi tiền, từ bên trong lấy ra một viên kẹo, đưa qua: “Muốn ăn không?”
Mục Trì Thanh rũ mắt nhìn, viên kẹo trong suốt trơn bóng nằm ở trong lòng bàn tay của nàng, giống như viên trân châu xinh đẹp lại quý giá, nhưng mà đây chỉ là chiêu thức mà đối phương quen sử dụng để dỗ trẻ con mà thôi, hắn sớm đã không còn là một đứa trẻ, không cần kẹo dỗ.
Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi nhìn thấy ngoài cửa, Mục Trì Thanh đột nhiên cảm thấy viên kẹo này thật chướng mắt, hắn nhíu mày, duỗi tay đẩy ra, xoay người rời đi, đột nhiên không kịp đề phòng làm viên kẹo trong tay đối phương rơi xuống đất, lăn lộc cộc về hướng chân tường.
Thời An ngơ ngác nhìn viên kẹo lăn xa, nhất thời có chút ngây ngốc, nàng chớp mắt vài cái, ngẩng đầu đối diện tầm mắt của Mục Trì Thanh, hoàn toàn không biết đối phương đang náo loạn cái gì.
Mục Trì Thanh giả vờ trốn tránh khỏi tầm mắt, nghiêng mặt nhìn về phía cửa phòng, giọng nói lạnh lẽo: “Ta muốn thay quần áo.”
Thời An không hiểu: “Không phải có bình phong sao?”
Sắc mặt Mục Trì Thanh tối lại, dưới cái nhìn chằm chằm của Thời An, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi là nữ tử.”
“Nhưng lúc vừa rồi ngươi thay quần áo ta cũng ở đây.” Thời An bĩu môi, vừa lẩm bẩm vừa đi ra ngoài, tâm trạng vai ác không tốt có thể thấy được bằng mắt thường, phải nghe theo hắn.
Nàng kéo cửa phòng ra, chuẩn bị đi ra ngoài lại bị Mục Trì Thanh gọi lại: “Không cần.”
Nàng quay đầu nhìn lại đã thấy vẻ mặt vai ác cứng lại rối rắm, giống như hối hận vừa rồi vì sao lại gọi nàng lại, Thời An trộm cong khóe môi lên, trước khi để vai ác hối hận đổi ý, nàng bước nhanh về phía chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, đảm bảo hứa: “Ta chỉ ngồi ở chỗ này, một bước cũng không di chuyển.”
Mục Trì Thanh không nói gì, sắc mặt vẫn kém như cũ, nhưng mà lúc này cũng không bảo nàng ra ngoài mà bản thân lại đi về phía sau bình phong.
Thời An chống cằm, ở trong đầu phân tích với hệ thống về nguyên nhân đột nhiên không vui vẻ của Mục Trì Thanh.
Thời An: “Cho nên, vai ác tới tuổi dậy thì nên bắt đầu phản nghịch sao?”
Hệ thống: “… Không phải.”
Tinh thần Thời An tỉnh táo, truy vấn hỏi: “Vì sao?”
Hệ thống: “Hắn không đuổi cô đi.”
Thời An phản bác: “Mới vừa rồi có.”
Hệ thống: “Cô vẫn còn ngồi ở trong phòng.”
Thời An gật đầu: “Cũng đúng, vậy nguyên nhân là gì?”
Hệ thống: “Cái này cần ký chủ tự mình tìm hiểu.”
Thời An thở dài, dựa đầu vào bàn, vừa rồi nàng còn cho rằng có thể trông cậy vào hệ thống nói cho nàng, thật sự là sa đọa, nhưng mà hiển nhiên không thể đi lối tắt được, còn cần nàng phải tự mình đi tìm nguyên nhân.
Nàng đem những chuyện ngày hôm nay nhớ lại một lần, cũng không tìm ra nguyên nhân cụ thể là gì, bắt đầu từ lúc buổi sáng vai ác rửa mặt thay quần áo, Thời An nghĩ đến vành tai ửng hồng của đối phương, thầm nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì vai ác lớn hơn một tuổi, bắt đầu để ý đến thân phận nữ tử của nàng?
Nhưng trực giác nói cho nàng biết không phải nguyên nhân này.
Sau tấm bình phong, động tác Mục Trì Thanh thay quần áo cứng đờ theo từng tiếng thở dài, một lát sau lại tiếp tục động tác vừa rồi, thay áo ngoài vứt ra, treo lên trên tấm bình phong, làm cho tấm bình phong vốn dĩ cái gì cũng không nhìn thấy lại thêm một tầng che phủ.
Mục Trì Thanh mặt vô cảm quay đầu, tầm mắt thoáng nhìn thấy viên kẹo lăn đến góc tường, viên kẹo vốn trong suốt dính bẩn, biến thành một màu xám xịt, không chút thu hút nào yên vị ở góc tường.
Sắc mặt Mục Trì Thanh biến đổi, lông mi rũ xuống, che đậy hàn ý mãnh liệt nơi đáy mắt.
Hắn trầm mặt nghĩ lại hình ảnh trước đó, trong đầu là bộ dạng đứa nhóc kia phồng má, ngu xuẩn ấu trĩ, lúc trước có phải hắn cũng ngốc như vậy không?
Hắn không nên buông lỏng cảnh giác, cho dù bản thân có thói quen mỗi năm đối phương sẽ đến một lần, biết rõ kết quả đểu giống nhau, vậy mà còn ôm ảo tưởng đối phương sẽ phá vỡ tình cảnh của hắn.
Là bởi vì hắn chậm chạp không đi vào con đường chính đạo, cho nên đối phương bắt đầu muốn chọn người mới sao?
Mục Trì Thanh lạnh mặt cột tóc lên cao, nâng mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo giống như hàn băng sâu nhất trong hồ, hắn cong khóe môi lên cười châm chọc, thầm nghĩ, không có gì khác nhau cả, cuối cùng vẫn giống như trước kia, hắn không cần bất kỳ kẻ nào kề bên hắn cả.
Thời An còn chưa biết bản thân đã bị Mục Trì Thanh cho vào sách đen, sắp bị đuổi đi, nàng đang trầm tư suy nghĩ, từng chuyện từng chuyện một ngày hôm nay với ý định muốn tìm ra dấu vết, nếu không lần này không xong rồi.
Buổi sáng ở trong tiểu viện, vai ác chỉ đỏ ửng tai mà thôi, cũng không thay đổi sắc mặt, sau đó ra ngoài cũng không có gì, khi ở ngoài đợi áo khoác, bọn họ còn nói chuyện rất vui.
Cho nên, vấn đề xuất hiện là khi vừa mới…
Ngay vào lúc nàng cảm thấy sắp tìm ra manh mối, bình phong đột nhiên bị kéo ra, Mục Trì Thanh đổi lại quần áo, như công tử thế gia gặp biến cố, quần áo nghèo túng, khí chất vẫn còn.
Nhưng mà vai ác dường như vốn đã có thiết lập này.
Thời An nhất thời quên chuyện vừa rồi mình còn đang nghĩ, ánh mắt sáng lên đề nghị nói: “Đổi lại rồi sao, các trang sức vừa phối cũng mang theo đi, phối cùng với áo khoác ngoài kia thật sự vô cùng tương xứng.”
Mục Trì Thanh giương mắt nhìn Thời An một lát, nói: “Không cần, thân phận ta có chút xấu hổ, không cần thiết trang trí dư thừa.”
Nói xong không đợi nàng nói gì nữa, trực tiếp rung chuông gọi thị nữ, Thời An trơ mắt nhìn vai ác trả lại đồ phối, ngoại trừ áo khoác ngoài đặt lúc trước cái gì cũng không lấy thêm gì.
Mãi đến khi hai người ra khỏi cửa hàng, Thời An còn nhịn không được tiếc nuối, nàng nhỏ giọng nói: “Rõ ràng rất đẹp mà.”
Mục Trì Thanh không nghe đi về, so với vừa rồi còn trầm mặc hơn, giống như muốn cách nàng ngàn dặm, giữa hai người dường như xuất hiện khoảng trống.
Thời An đi được một lát, thật sự có chút không đuổi kịp, bước chân của vai ác càng đi càng nhanh, như có ngọn lửa phía sau, nàng thở hổn hển cả giận nói: “Chờ một chút.”
Bước chân vai ác không ngừng lại, giống như không nghe thấy, mắt thấy không chạy đuổi không kịp, Thời An nhíu mày, bỗng nhiên nâng cao âm lượng: “Mục Trì Thanh!”
Người phía trước dừng lại một chút, một lúc sau mới quay đầu lại, Thời An cắn môi đáng thương nói: “Mục Trì Thanh, ngươi đi quá nhanh, ta không theo kịp.”
Nàng có chút ấm ức, rõ ràng lần đầu đến đối phương còn chờ nàng, sao đãi ngộ lại đột nhiên xuống dốc không phanh như vậy, con ngươi đen nhánh của vai ác khẽ động, nhìn nàng không nói gì, nhưng cũng không tiếp tục đi về phía trước.
Thời An thấy thế, ánh mắt sáng lên, vô cùng vui vẻ đuổi theo, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mục Trì Thanh: “Ngươi không cần đi theo ta nữa.”
Thời An nhất thời không hiểu hắn có ý gì, ngây ngốc hỏi: “Ta đi chỗ nào?”
Mục Trì Thanh nhíu mày, giọng nói không kiên nhẫn: “Đi tìm người khác hoặc trở về trời, tùy ngươi.”
Nói xong không đợi nàng đáp lại liền xoay người rời đi.
Thời An đứng bên đường, một lúc lâu sau mới khiếp sợ hoàn hồn, nàng đây là bị đuổi rồi? Không, là bị ghét bỏ rồi?
Nàng nói với hệ thống ở trong đầu: “Này có xem như là nhiệm vụ thất bại không?”
Hệ thống: “Không có, kỷ chủ có thể lựa chọn tiếp tục.”
Thời An không muốn tiếp tục, nàng muốn vui vẻ trải qua kỳ nghỉ hè, cần gì phải ở trong một trò chơi không vui, ngay vào lúc nàng đang chuẩn bị thoát ra ngoài, hệ thống không biết làm sao đột nhiên thay đổi 360 độ phát thông báo về thiết lập nhân vật của Mục Trì Thanh ở trong đầu nàng, cuối cùng còn thêm một bộ lọc phức tạp, ý định quá rõ ràng.
Thời An nhìn dòng thông báo màu đỏ, bị nó chọc cười, ngón tay còn đặt trên nút thoát: “Cậu muốn tôi tiếp tục?”
Hệ thống: “Bỏ dở giữa chừng không phải thói quen tốt.”
Thời An nhướng mày, hẹp hòi nói: “Vậy cậu khen tôi một câu đi.”
Hệ thống: “…”
Hệ thống đương nhiên bị nghẹn, vì miếng cơm, nhẫn nhục chịu thua: “Cô là ký chủ đẹp nhất là tôi từng thấy.”
Thời An vô tình bị chọc cười: “Trò chơi trong giai đoạn thử nghiệm này, tôi là người chơi đầu tiên mà cậu gặp đúng không?”
Nhưng mà nàng vẫn rất vui vẻ, thật
ra vừa rồi nàng đã đổi ý, bởi vì nàng dường như đã biết vì sao vai ác lại đột
nhiên không để ý tới nàng.