Hiệu suất ở những phương diện khác của trường học có lẽ không cao, nhưng ở phương diện tốc độ chữa bài thi này luôn đáng khen ngợi, hai ngày trôi qua, điểm số của tất cả các môn đều đã có.
Ngoại trừ các môn Toán Văn Anh thì những môn còn lại đều được tính theo cấp bậc*, xếp hạng trong trường cũng chỉ tính điểm Toán Văn Anh, đối với Tô An thì cũng xem như là chuyện tốt.
*Tính theo cấp bậc là như tính theo thang điểm chữ từ A tới F bên Việt Nam mình á.
Dù sao trừ bỏ Chính trị, thành tích những môn còn lại của cậu đều không nhìn được, môn Chính trị điền lung tung lại có thể đạt điểm tiêu chuẩn, đôi khi Tô An sẽ hoài nghi có lẽ bản thân mình trời sinh thích hợp làm chính trị gia.
Ha, đùa thôi.
Tóm lại, ngày thứ sáu sau khi có điểm, lớp 11/6 sẽ có một buổi họp phụ huynh do lão Trịnh chủ nhiệm lớp tổ chức, được cử hành đúng hạn đâu vào đấy.
Phụ huynh của Tô An có thể tham dự chỉ có mỗi Dương Lan, vừa lúc chiều nay không phẫu thuật, bà xin nghỉ với trưởng khoa, tranh thủ thời gian nhanh chóng đến trường, khi bà đang đứng giữa khu dạy học nhìn xem nên đi đâu, trên đầu bỗng nhiên có người hô: "Mẹ!"
Giọng nói của oắt con nhà mình có hóa thành tro bà cũng biết được, Dương Lan ngẩng đầu, quả nhiên thấy Tô An đang dựa vào lan can trên lầu ba nhìn xuống, đôi mắt cười đến cong lên, còn vẫy tay qua lại chào bà.
Thành tích lần này của Tô An tiến bộ hơn lần trước một chút, Dương Lan cảm thấy bất ngờ, nhưng một chút tiến bộ này đặt trước mặt Tề Văn Hiên căn bản là không đủ nhìn.
"Mẹ, mẹ tới rồi!" Tô An vui vẻ nói, "Mau lên đây đi, lầu ba, dì Mân đang chờ mẹ trong lớp đấy!"
Từ khi Tô An vào cấp ba, đây đúng là lần đầu tiên Dương Lan bước vào cổng trường cậu.
Ngày thường bà bận rộn công việc, không rảnh để tâm sự với giáo viên của Tô An, từ hồi tiểu học đã là như vậy, mỗi lần họp phụ huynh hoặc khi Tô An mắc lỗi gì đó phải mời phụ huynh, Dương Lan mới có cơ hội trao đổi với giáo viên.
Đương nhiên trên thực tế thì phần lớn gia đình đều như thế, siêng năng trao đổi với giáo viên chỉ chiếm số ít.
Khi Tô An học lớp mười, trường học không tổ chức họp phụ huynh, thần kỳ là cậu cũng không bị mời phụ huynh, có thể là thật sự không bị mời, cũng có thể là chính cậu làm lơ yêu cầu mời phụ huynh của giáo viên, Dương Lan không biết, cũng lười hỏi, con đã lớn như vậy, trông coi như học sinh tiểu học làm gì.
Đầu Tề Văn Hiên thò ra bên cạnh Tô An, anh cao hơn Tô An nửa cái đầu, cũng ôn hòa cười chào hỏi Dương Lan: "Chào dì Lan."
Dương Lan vén lọn tóc bị rơi bên thái dương ra sau tai, cười cười với hai đứa nhỏ mà bà xem chúng lớn lên, tiếng giày cao gót rất nhanh đã vang lên từ dưới cầu thang, chốc lát sau, bà mang một túi xách đen nhỏ xuất hiện ở cửa lớp 11/6.
Không ít học sinh đang đứng hai bên hành lang, lúc họp phụ huynh học sinh đều sẽ bị đuổi ra ngoài, trong phòng học đã có lác đác mấy phụ huynh ngồi đó, có vài người đứng trước bục giảng vây quanh Trịnh Quốc Phong trao đổi vấn đề của đứa nhỏ nhà mình, cũng có nhiều người ngồi ở chỗ đứa nhỏ nhà mình như Tống Mân mẹ Tề Văn Hiên, nói chuyện phiếm với phụ huynh xung quanh hoặc cúi đầu lướt điện thoại.
Các vị phụ huynh ngồi trong lớp học không khác mấy so với những học sinh nghỉ giữa tiết bình thường, mỗi lần Dương Lan ngồi trong lớp đều sẽ thẫn thờ nhớ lại thời học sinh của mình.
Chớp mắt một cái, bọn nhỏ đã lớn như vậy.
"Mẹ!"
"Dì Lan."
Tô An và Tề Văn Hiên đến đón bà, Tô An cười hì hì dẫn mẹ mình vào lớp, đứng ở của chỉ vào chỗ ngồi ở hàng cuối cùng nói: "Mẹ, con ngồi chỗ kia, dì Mân đã ở đó rồi, mẹ ngồi kế bên dì ấy là được."
"Được, mấy đứa đi chơi đi." Dương Lan gật đầu ở xa xa chào Tống Mân, quay đầu nói với con trai mình, "Báo trước cho mẹ đã, một tháng này con không mắc lỗi gì chứ?"
Tô An nghe xong, chép miệng muốn minh oan cho mình nhưng Tề Văn Hiên đã mở miệng trước cậu, cười nói: "Dì Lan yên tâm, học kỳ này biểu hiện của An An rất tốt, ở trường không đánh nhau không gây rắc rối, thành tích lần này còn tăng lên nữa."
Ở trường quả thật không đánh nhau không gây rắc rối, còn ở bên ngoài thì...... Tô An nghĩ đến đây, cười ha ha gãi mặt hai lần, cảm thấy hơi chột dạ.
"Văn Hiên, con đừng che chở nó, từ nhỏ đã như vậy rồi." Dương Lan giả vờ oán trách Tề Văn Hiên một chút rồi vỗ vỗ cánh tay anh, "Nếu là thật thì nhất định cũng là nhờ công lao chiếu cố của Văn Hiên, tên oắt con này thế nào mà dì còn không biết...... Dì vào đây, lát nữa gặp sau."
Tô An đứng ở cửa đưa mắt nhìn mẹ cậu đến chỗ ngồi của mình, Dương Lan và Tống Mân ngồi cùng nhau liền vui vẻ trò chuyện, không hề giống như đang tham dự buổi họp phụ huynh, nếu có thêm một đĩa điểm tâm trước mặt thì đích thị là buổi trà chiều của chị em.
Hầu hết phụ huynh đều đã tới, Thẩm Trí không biết đã chạy đi đâu rồi, đã nửa ngày Tô An không nhìn thấy cậu ta, có thể là sợ bị cha cậu ta bắt lại đánh trước mặt toàn bộ phụ huynh, hơn nữa bạn cùng bàn còn là hạng nhì lớp.
Tô An dựa lên lan can ngoài hành lang, ánh mắt hững hờ quét qua một vòng trong lớp, cuối cùng rơi xuống hai người mẹ đang ngồi ở hàng cuối.
Mắt thấy buổi họp phụ huynh sắp bắt đầu, đa số các bạn học đã rời khỏi khu dạy học đến sân thể dục chơi, Tề Văn Hiên thấy Tô An dường như không có ý định rời đi, không khỏi hỏi một câu: "Nhìn gì vậy, không đi sao?"
"Tôi đang nghĩ rằng......" Tô An sờ sờ cằm, giọng điệu đứng đắn, "Gen, đúng là một thứ mạnh mẽ."
"?" Tề Văn Hiên không theo kịp mạch não của cậu.
"Cậu nhìn xem, mẹ tôi...... Không, mẹ hai chúng ta, cậu nhìn hai bà ấy xem, rồi nhìn xung quanh......" Tô An không nói hết, còn rất nhỏ giọng, sau đó lắc đầu, "Chúng ta có thể đẹp như vậy, không phải là không có nguyên nhân."
Đúng lúc này hai người mẹ nhìn qua cửa sổ trong lớp, đối diện với ánh mắt của Tô An và Tề Văn Hiên, cả hai đều nở nụ cười, tuy hai người không thể tránh khỏi dấu vết của thời gian, nhưng đầu óc thiếu thốn từ ngữ của Tô An không nhịn được liền bật ra câu thành ngữ "Phong vận do tồn*".
*Phong vận do tồn (风韵犹存): ý là phụ nữ trung niên vẫn còn giữ lại nét duyên dáng.
Thấy Tô An vừa khen người ta vừa tự luyến nhân tiện còn đi kéo cừu hận* một phen, Tề Văn Hiên không khỏi bật cười.
*Kéo cừu hận là chọc cho người khác tức chết í, mình không nghĩ ra từ nào thay thế cho dễ hiểu hơn cả, cao nhân đi qua xin giúp một tay:>
Cũng may là giọng Tô An không lớn, xung quanh cũng không có mấy người bạn học, những vị phụ huynh ngồi gần cửa sổ tựa như cũng không nghe thấy, bằng không thì hôm nay trên đường về nhà có lẽ sẽ bị chú ý, Tề Văn Hiên sợ cậu bị người ta trùm bao tải.
Không lâu sau, đã đến giờ định sẵn, lão Trịnh trên bục giảng hắng giọng một cái: "Chào buổi chiều các vị phụ huynh, tôi là thầy chủ nhiệm của lớp 11/6, Trịnh Quốc Phong, lần này mời mọi người đến đây để họp phụ huynh, đầu tiên là vì......"
"Đi thôi, lát nữa chúng ta đánh cầu lông nhá?" Tô An không có hứng thú nghe thầy chủ nhiệm lải nhải, đưa tay giật giật ống tay áo của Tề Văn Hiên, đi qua hành lang.
"Hôm nay gió quá lớn." Tề Văn Hiên đi theo sau cậu, "Chơi bóng rổ đi."
"Emmmmm...... Cũng được." Tô An bất đắc dĩ nhận lời đề nghị này.
Tác giả có lời muốn nói: Giải thích một chút: Bởi vì tác giả không hiểu rõ cơ chế thi đại học ngoài Giang Tô ra sao _(:з" ∠)_ Tác phẩm này dựa trên hình thức thi đại học trước kia tác giả đã trải qua, cũng là chỉ tính điểm ba môn chính, điểm tối đa của Toán học và Ngữ Văn là 160 điểm không tính câu hỏi phụ, môn Ngữ Văn của lớp khoa học xã hội có thêm câu hỏi phụ 40 điểm, tiếng Anh tối đa 120 điểm. Những môn khác đều tính theo cấp bậc, có bốn môn trong các môn phụ sẽ phải làm "Kỳ thi tuyển sinh đại học nhỏ" ở học kỳ sau lớp của mười một, lần sau sẽ được nhắc tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT