Trước khi bọn trốn học họ tới trường, trường học đã giấy trắng mực đen dán thông báo phê bình bạn học Thẩm Trí gian lận trong kỳ thi tháng trên bảng thông báo, không nói toàn trường nhưng ít nhất phân nửa số học sinh đã nhìn thấy, chẳng qua là bọn Tô An không đi cửa chính nên không biết việc này đã bị chiêu cáo thiên hạ.

Lúc nghỉ giữa tiết, Thẩm Trí đi vệ sinh về, cả mặt đều đen.

"Đệt......" Cậu ta cảm thấy nói với học sinh giỏi cùng bàn kia cũng không nhận được đồng tình, dứt khoát dời ghế dựa lên bàn Tô An, khuôn mặt hơi sưng một nửa căm giận bóc phốt, "Đám cháu trai kia, một đám mẹ nó đều cười tôi, làm như bọn họ không gian lận vậy, lấy mặt mũi đâu ra mà chế giễu người khác......"

"Có chuyện gì?" Tô An không hiểu nhìn cậu ta, nhưng đã chuẩn bị vén tay áo, "Ai chê cười cậu? Cần anh em giúp không?"

"Không đến mức đó...... Haiz...... Là tôi vừa mới đi vệ sinh," Thẩm Trí thở dài, sờ khuôn mặt sưng tấy của mình, "Gặp phải mấy người cười tôi gian lận thi cử, trường học cũng thật là, có chuyện hơi lớn như vậy cũng để mọi người biết hết, mỗi lần thi có bao nhiêu người gian lận, những giáo viên này trong lòng không biết sao......"

"Đáng giận nhất chính là!" Thẩm Trí kích động vỗ bàn một cái, chọc cho Tề Văn Hiên bất mãn ngẩng đầu nhìn cậu ta, nhưng lúc này cậu ta không để ý, phẫn nộ nói, "Bọn họ cũng là một đám gian lận, tôi không vạch trần bọn họ, cậu nói xem sao đám người này mặt dày vậy chứ? Còn đến cười tôi!"

"Thẩm Trí." Lư Hiểu Chanh từ bên ngoài trở lại lớp học, về chỗ ngồi thấy Thẩm Trí đang đứng sau bàn mình, còn vô cùng phẫn nộ, cô gọi cậu ta một tiếng, nói, "Tôi vừa đến văn phòng, thầy Trịnh kêu tôi về lớp thuận tiện hỏi cậu đã viết kiểm điểm xong chưa, thầy chủ nhiệm trường đang giục thầy ấy."

"Đệt...... Quên mất." Thẩm Trí chậm rãi buông nắm đấm nhỏ ra, vẻ mặt khiếp sợ, "Đêm qua mọi chuyện lúc trở về diễn ra dữ dội quá, tôi quên chuyện này rồi......"

Nói xong cậu ta ngơ ngác nhìn Tô An.

"Cậu nhìn tôi cũng vô dụng thôi." Tô An buồn cười nói, vỗ cánh tay cậu ta an ủi, "Trở về viết đi, cũng không phải chưa từng viết, kiểm điểm cậu viết đời này cũng có thể làm thành quyển sách nhỉ?"

"Anh An đúng là anh ruột của tôi."

Phẫn uất nói một câu như vậy, Thẩm Trí lại mang theo cái ghế của mình từ bàn cuối trở lại bàn đầu, Tô An thấy cậu ta mở cặp sách muốn tìm tờ giấy cũng không tìm thấy, cuối cùng vẫn là Tưởng Phong bị cậu ta tìm đến phiền xé một tờ cho cậu ta.

Nhìn bóng dáng múa bút thành văn của cậu ta khiến Tô An cảm thấy hơi bi tráng.

Chuông vào học vang lên, lão Tiêu như ngày thường sải bước tiến vào, điểm khác biệt chính là thứ ông cầm trong lòng ngực không phải sách giáo khoa cũng không phải giáo trình, mà là một chồng giấy trắng thoạt nhìn không đẹp lắm.

"Đm có điểm!"

"Mẹ nó chữa bài xong rồi!"

Phía dưới không biết là ai kinh ngạc hô lên đầu tiên khiến cho toàn lớp kêu rên xôn xao một trận.

Phải đối mặt với thành tích làm mọi người mất hết vui sướng sau thi, chuẩn bị nghênh đón cái tát của hiện thực.

Nhưng việc đòi mạng nhất chính là lão Tiêu còn đọc tên phát bài thi theo điểm từ cao xuống thấp, quả thật là xử tội công khai.

"Đề thi tháng lần này tương đối đơn giản, chủ yếu vẫn là kiểm tra lượng kiến thức các em nắm vững trong một tháng sau khai giảng này, có rất nhiều câu hỏi chúng ta đã làm thường ngày. Lớp chúng ta có một bạn đạt điểm tối đa, tất nhiên là số người đạt điểm tối đa của toàn khối cũng chỉ có một bạn của lớp chúng ta, lớp khoa học tự nhiên bọn họ cũng không có."

Lão Tiêu nói đến đây, giọng điệu rất tự hào, ánh mắt dưới cặp kính gọng đen nhìn về phía hàng ghế cuối cùng, quả nhiên giây tiếp theo liền nói: "Tề Văn Hiên, 160 điểm, điểm tối đa."

Tề Văn Hiên đứng lên, không nhanh không chậm bước lên bục giảng nhận bài thi của mình, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, vừa nhận bài thi vừa nói "Cảm ơn" với thầy giáo.

Lão Tiêu thấy anh là vui mừng, gật gật đầu: "Ừ, không sợ vinh nhục, mọi người nên học hỏi bạn học Tề Văn Hiên."

Ông nói xong, bắt đầu đọc cái tên kế tiếp: "Tưởng Phong, 153. Lần này thi cũng không tệ, nhưng bảy điểm kia không nên để bị trừ, em lấy về xem kỹ lại."

"Trần Mông Mông, 142."

......

......

Hơn một nửa bài thi của các bạn học đều đã được phát xuống, điểm cũng từ ba chữ số xuống hai chữ số, càng ngày càng thấp.

Tô An xoay bút, cố gắng tỏ vẻ không quan tâm nhưng ngực trái đã không ngừng thịch thịch thịch thịch loạn xạ, trong đầu đều là: "Tôi đâu tôi đâu tôi đâu tôi đâu?"

Đề thi lần này có những câu hỏi Tề Văn Hiên đã đoán được trước, cậu đã làm qua, theo lý mà nói thì hẳn sẽ thi tốt hơn trước kia một chút.

Tô An nôn nóng trong lòng, cuối cùng cũng nghe thấy tên mình từ miệng thầy dạy Toán:

"Tô An ——"

Bịch bịch bịch bịch......

Tô An ngẩng đầu, đáy mắt màu nâu sẫm đều sáng lấp lánh, nhìn về phía lão Tiêu cầm bài thi của mình trong tay.

"Bạn học Tô An," Lão Tiêu cố tình lặp lại tên cậu, cách khá xa, Tô An không chắc có phải mình vừa thấy ông cười một cái hay không, "Lần này có tiến bộ, 72 điểm, tiếp tục phát huy."

"Oa đỉnh vãi!"

Tô An vừa đứng lên, Thẩm Trí ở bàn đầu đang vùi đầu viết kiểm điểm đột nhiên hô lên, trong chốc lát một nửa ánh mắt đang nhìn Tô An lập tức chuyển lên người Thẩm Trí, không ít người bật cười.

Tô An cũng cười theo.

Lão Tiêu đang cầm bài thi của Tô An dửng dưng liếc nhìn Thẩm Trí một cái, Thẩm Trí chợt cảm thấy không ổn, quả nhiên ngay sau đó lão Tiêu nói: "Thẩm Trí, em vui cái gì vậy, em còn vui được à? Em nhìn người ta rồi nhìn lại bản thân mình xem...... Tôi còn chẳng muốn nói đến em."

Lão Tiêu không nói về chuyện gian lận của cậu ta lần này là đã rất cho cậu ta mặt mũi rồi, tuy rằng môn cậu ta bị bắt gian lận không phải là Toán.

Thẩm Trí lập tức cúi đầu viết kiểm điểm, Tô An đi lên bục giảng nhận bài thi, lúc trở về Thẩm Trí còn mượn bàn học che lại lặng lẽ dựng ngón cái dưới bàn với cậu.

Trở lại chỗ ngồi, Tô An hít sâu một cái, mở bài thi ra, nhìn chằm chằm 72 điểm đỏ tươi kia, đột nhiên ngây ngô cười hai tiếng, nghiêng đầu cười hớn hở, liên tục hô: "Anh Hiên anh Hiên, anh Hiên anh Hiên!"

Tề Văn Hiên bày ra biểu cảm "Đứa nhỏ này không cứu được", cười rồi lắc đầu: "Chúc mừng chúc mừng, rất lợi hại rất lợi hại."

Tô An dùng khuỷu tay đâm anh một cái: "Lợi hại thì cậu lắc đầu làm gì, không thành tâm chút nào."

Tề Văn Hiên vẫn lắc đầu: "Tôi lắc đầu là vì đang nghĩ xem, chỉ bao nhiêu điểm đây đã khiến cho nhóc ngốc vui như thế, vậy nếu điểm cao hơn một chút, chẳng phải là Phạm Tiến trúng cử* hay sao?"

*Phạm Tiến tham gia khoa cử bị trượt nhiều lần, nhà lại nghèo rớt mồng tơi, mãi đến hơn năm mươi tuổi rốt cuộc cũng đã trúng cử. Phạm Tiến nghe thấy vậy vui mừng khôn xiết, vui quá thành ra hóa điên.

Tô An nhìn chằm chằm điểm số cũng lắc đầu: "Tôi cảm thấy tôi đã đạt tới đỉnh cao nhân sinh, còn có thể cao nữa hả...... Không thể đâu."

Tề Văn Hiên im lặng hai ba giây, lát sau liền khẽ cười: "Có thể."

Lão Tiêu vẫn ở trên bục giảng phát bài thi không biết mệt, cũng không chê phí thời gian.

"Thẩm Trí." Tên Thẩm Trí rốt cuộc cũng bị nhắc tới, cậu ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lãnh đạm của lão Tiêu, "39 điểm. Sao em không bị trừ thêm một điểm để thành Ngày Quốc tế Phụ nữ luôn đi?"

Thẩm Trí mang vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi bước lên bục giảng nhận bài thi, thờ ơ lời chế nhạo của thầy.

Nhưng lão Tiêu cũng nhanh chóng dời lực chú ý đi, điểm số thấp hơn tiếp theo hiện ra: "Tiêu Y Linh, 34 điểm. Chậc, còn là người nhà tôi, một nữ sinh như em tôi cũng ngại nói, tự mang về rồi ngẫm lại đi."

Bạn nữ tên Tiêu Y Linh không mặt dày như Thẩm Trí, đỏ mặt lên bục giảng nhận bài thi, trở về liền mệt mỏi tựa lên bàn.

Mà bài thi vẫn chưa phát xong.

Sau khi phát hai bài thi thấp ngất trời, lão Tiêu thở dài, thì thầm: "Vương Hân Bá, không điểm."

Vương Hân Bá hất cằm nhìn ông, không hề có ý lên bục giảng nhận bài thi.

"Em nộp giấy trắng là có ý gì, vậy em khỏi cần viết tên luôn đi, còn viết tên rồi vứt vào lớp chúng ta làm gì? Tôi nói cho em nghe, em làm thì làm hai câu luôn đi, nếu mỗi câu em mỗi viết một chữ "Giải" thì cũng nhận được một điểm!" Lão Tiêu siết chặt bài thi của hắn trong tay, đột nhiên đập xuống bục giảng, "Có phải em không muốn học hay không? Không muốn thì đi về, còn ở đây lãng phí thời gian làm gì?"

Không có mấy giáo viên so đo với những "Học sinh dở" trong trường này, hại người hại mình lại còn vô dụng, những lão Tiêu là một trong số đó.

Vương Hân Bá nghe vậy, biểu cảm thiếu đánh trên mặt không thay đổi, càng thiếu đánh hơn là hắn dùng chân đá ghế và bàn học của mình ra ngoài, không nói một câu, đứng dậy cầm cặp sách bước ra.

So với hắn, Thẩm Trí quả thật là học sinh ba tốt, Tô An còn có thể làm ủy viên kỷ luật.

Lão Tiêu cũng không cản hắn, lớp học yên tĩnh tầm mười giây, có người nhìn Vương Hân Bá mở cửa sau ra, có người lại nhìn lão Tiêu, tất cả đều đang đợi thầy bùng nổ.

Cuối cùng lão Tiêu cũng không nói gì, gỡ mắt kính ra, bỏ bài thi chỉ điền tên trước mặt qua một bên, lại cầm bài thi mình đã làm một lần bắt đầu giảng đề, tựa như trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play