"Nhân tiện, về bữa ăn gặp mặt bạn em, em đã chọn thời gian và địa điểm chưa?"

Khi tin nhắn của bạn học Tiểu Chu gửi đến, tôi có chút
nghẹn lời không biết nói gì với anh ấy, vừa gõ vừa xóa
những dòng tin nhắn đã gõ.

Tôi nên nói gì với anh ấy đây?

Loay hoay một hồi, tôi trả lời: "Còn chưa quyết định nữa, khi nào tụi em bàn bạc với nhau xong sẽ nói lại với anh."

Anh ấy dường như lúc nào cũng rất dễ nói chuyện.

"Được thôi."

Tôi đã tắt màn hình điện thoại của mình và cố gắng giải
quyết bài tập một lần nữa và cuối cùng tôi đã làm được sau 20 phút.

Còn anh ấy chỉ mất chưa đầy ba phút.

Tôi tự hỏi, tại sao lại có khoảng cách lớn giữa người với
người như vậy?

Anh ấy thích leo núi, có thể anh ấy gầy như vậy là do
thường xuyên leo núi.

Ngoài ra, giọng nói của anh ấy cũng rất hay nhưng tôi lại
cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, dường như đã từng nghe qua.

Cửa ký túc xá bị đẩy ra, Trương Kỳ đi vào, cậu ấy nhìn thấy tôi thì có chút kinh ngạc: "Tô Dư Mặc, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?"

Tôi chột dạ trả lời: "Thật không? Có lẽ trong phòng có chút nóng."

Đêm đó trong phòng hơi nóng, tôi nằm trên giường trằn
trọc mãi không ngủ được, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh
quyến rũ của Tiểu Chu.

Mơ mơ màng màng một hồi, tôi chìm vào giấc ngủ thì cũng hơn hai giờ sáng.

Kết quả của việc ngủ muộn là khi tôi dậy sớm vào buổi sáng để tập luyện, tôi đã bị choáng váng.

Trời quá nóng, tầm nhìn của tôi ngày càng mờ dần đi.

Cuối cùng tôi không thể kiểm soát được cơ thể và ngã
xuống đất.

Xong rồi.

Té đau thật đó chứ!

Lòng tôi tràn đầy tuyệt vọng, nhưng toàn thân lại không thể nghe lời tôi, không kịp phản ứng lại.

Trước khi tôi mất ý thức, tội dường như nghe thấy ai đó
đang gọi tôi một cách lo lắng.

“Tiểu Tô!”

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã nằm trong phòng y tế.

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết, lại sực nhớ ra chuyện vừa nãy.

Quả thật, lúc đó là tôi té xỉu.....

"Em tỉnh rồi sao?"

Chị nhân viên y tế của trường bước vào và cảm thấy nhẹ
nhõm khi thấy tôi tỉnh lại.

"Em bị hạ đường huyết, thêm một chút say nắng nên mới
ngất xỉu, hiện tại em cảm giác thế nào rồi?"

Tôi lắc đầu, "Em đỡ hơn nhiều rồi."

Chị y tá đặt mu bàn tay lên mặt tôi và nói: "Huấn luyện viên của các em thật sự nghiêm khắc đấy, huấn luyện các em đến thân tàn ma dại. Nhưng vì anh ta ôm em vào phòng y tế, chị quên mất đi."

Tôi khựng lại.

“Cái gì?! Chị đang nói ai, ai—”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play