Nhưng ý nghĩ đó chỉ chợt lóe lên trong đầu tôi.
Dù sao anh ấy cũng là huấn luyện viên, tôi là sinh viên, tôi làm sao mà dám không nghe lời anh ấy?
"Huấn luyện viên, em thật sự không có chuyện gì cả, đừng bởi vì em mà mọi người chậm trễ tiến độ tập luyện."
Tôi khéo léo từ chối.
Người đàn ông này trời sinh đã có khí chất mạnh mẽ, ở
cùng một chỗ với anh ấy thực sự là muốn thách thức trái tim bé bỏng của mình.
Kỳ Hàn Tinh hiếm khi có chút nhân từ: "Hôm nay khóa huấn luyện em không cần đi theo, trở về nghỉ ngơi cho khỏe."
Tôi cố gắng hết sức để không lộ ra vẻ mặt vui sướng và giả vờ ngượng ngùng hỏi:
"Như vậy có được không ạ? Em cảm thấy bản thân mình có thể tập luyện được?"
Kỳ Hàn Tinh nhướng mày liếc nhìn tôi.
"Em thật sự tập luyện được?"
[.......]
Tôi cố tình giả vờ hỏi vậy thôi, đừng nói anh ấy muốn đổi ý nha?
Không đợi tôi trả lời, anh ấy đột nhiên cười.
Tôi sửng sốt.
Sau thời gian dài huấn luyện quân sự, tôi đã quen với một Kỳ Hàn Tinh luôn nghiêm khắc, cầu kỳ và nghiêm túc, tôi từng nghĩ khuôn mặt liệt của anh sẽ không thể nào biết cười.
Nhưng mà tôi còn chưa kịp nhìn kỹ, ý cười của anh ấy lại
thu liễm, phảng phất vừa rồi chỉ ảo giác.
"Em là đại diện cho sinh viên năm nhất sẽ đại diện toàn
khoa phát biểu. Vì vậy sức khỏe của em quan trọng nhất."
Thật là một lý do chính đáng.
Tôi lịch sự nói lời cảm ơn, sau đó rẽ vào một góc hét lên
sung sướng.
[Yes! Yes! Y-]
Tôi còn chưa kịp hét xong, khóe mắt liền thoáng thấy Kỳ
Hàn Tinh đang đứng ở cửa phòng y tế, cười như không cười nhìn tôi. Hiếm khi anh ấy không đứng thẳng tắp như thường lệ mà uể oải dựa vào khung cửa, hơi thở lạnh lẽo khắp người anh bị kìm nén, lúc này đây anh như toát ra sự lười biếng từ trong xương cốt của mình.
Cmn... đây là nhân cách khác nữa của Kỳ Hàn Tinh sao?
Tôi cố gắng nuốt lại âm thanh vừa nãy, bỏ chạy đi một cách điên cuồng.
Tôi đã nghĩ chuyện này sẽ qua nhanh thôi, nhưng tôi đã
quên mất rằng trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra.
Tôi không biết ai đã tung tin đồn trên diễn đàn rằng tôi cố tình ngất xỉu để câu dẫn Kỳ Hàn Tinh.
Mọi người trên diễn đàn bắt đầu công kích tôi tràn lan trên đây.
Trên thực tế, các loại tin đồn vớ vẩn trong khoảng thời gian này vẫn chưa dừng lại, tôi lười lãng phí thời gian và sức lực quan tâm đến nó, nhưng những người này rõ ràng không biết tiết chế là gì, bao nhiêu từ ngữ thậm tệ đều ném vào người tôi.
Trương Kỳ nhỏ giọng hỏi:
"Lúc đó tớ ở bên cạnh cậu, tớ có thể chứng minh cậu thật
sự ngất xỉu, những người này thật quá đáng, Tô Dư Mặc, tớ có thể giúp cậu giải thích rõ ràng với đám người đó được không?"
Tôi cười nói: "Tớ cảm ơn nhiều, tớ sẽ tự mình giải quyết
chuyện này."
Trương Kỳ tính cách yếu đuối, tôi không muốn kéo những người vô tội như cậu ấy vào mấy chuyện tào lao này.
Tôi bật máy tính lên.
"Người trong cuộc chính là người biết thực hư sự việc."
Sau khi hoàn thành xong công việc của mình, tôi tắt máy
tính và đi ngủ.
Đêm nay tôi ngủ ngon, nhưng tôi có một giấc mơ thật là ảo ma.
Trong giấc mơ bạn học Tiểu Chu vẫn mặc áo vest màu đen, cơ bắp săn chắc, đường cong uyển chuyển.
Còn tôi thì ở trong vòng tay anh ấy, anh ấy ôm tôi rất chặt, da kề da, tôi thậm chí còn có thể nghe thấy nhịp tim của anh.
Hơi thở nóng rực, vô cùng ái muội.
Anh xoa nhẹ đầu tôi, sau đó ôm chặt tôi vào lòng, cúi đầu
hôn tôi.
Tôi chợt mở mắt.
Trong ánh ban mai vào lúc sáng sớm, tôi vẫn nghe thấy nhịp tim đập dữ dội của mình, mặt tối nóng đến mức nhỏ ra máu.
Tô Dư Mặc!
Mày điên cmnr!