“Cô ấy không có ở đây.” Thẩm Vọng lạnh lùng nói.
Cái tính cách nhỏ nhen thích đùa dai này của Cố Sanh Sanh thật là, đuổi anh từ phòng khách ấm áp ra hành lang lạnh lẽo, cũng không biết tối nay phải dỗ bao lâu mới nguôi giận nữa. Thẩm Vọng ngồi một mình trong gió, đang suy nghĩ có nên rước đầu bếp người Pháp trong nhà đến hay không.
Nhưng đập vào mắt Cố Vân Yên thì chính là Thẩm Vọng đang cực kỳ mệt mỏi, trong ánh mắt như chất chứa nỗi buồn vô hạn. Những lúc như thế này, đàn ông thường rất cần sự quan tâm dịu dàng từ người phụ nữ. Tiếng giày cao gót nện trên nền gạch cộp cộp, mùi nước hoa tổng hợp của người phụ nữ xộc đến, khác biệt hẳn với mùi hương thanh mát đăng đắng của trà.
Cũng đánh gãy dòng suy nghĩ của Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng đặt tách trà xuống, một giọt nước trà màu hổ phách rơi ra.
Chủ nhân của mùi nước hoa kia rụt rè nhìn anh mỉm cười, cặp mắt chứa đầy những mưu mô nông cạn, cô lại hỏi lần nữa: “Chỗ này lạnh lắm, chân anh chịu không nổi đâu. Có muốn em đẩy anh vào không?”
Thẩm Vọng lại bưng tách trà lên nhâm nhi, không đáp tiếng nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play