Đêm khuya, trời mưa như trút, sấm sét đánh ầm ầm. Khu biệt thự rộng lớn nằm chiếm trọn sườn núi, cửa kính bị gió dập kêu cọt kẹt không ngừng.
“A!” Cố Sanh Sanh đột nhiên tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ướt đẫm cả quần áo.
Cố Sanh Sanh sợ hãi nhìn xung quanh, một tia chớp xẹt qua bên ngoài cửa sổ, chiếu sáng khắp căn phòng cô đang ở – một căn phòng ngủ xa hoa lộng lẫy, chứa đầy những đồ đạc kỳ quái mà cô từng thấy bao giờ.
Cố Sanh Sanh nguyên là đệ nhất mỹ nhân Tu Chân Giới, nào ngờ có một ngày bị phát hiện là ‘lô đỉnh vạn năm có một’, đám người ngày trước từng hầu hạ dưới váy cô vì thế mà trong chớp mắt biến thành một lũ thợ săn không có tình người.
*Lô đỉnh: là nữ tu bị nam tu bắt để ‘’thải âm bổ dương’’ nhằm mục đích tăng tu vi.
Bị vây bắt đến cùng đường, Cố Sanh Sanh yếu ớt khóc lóc chặt đứt một ngón tay, gieo mình xuống ma vực.
Cũng không biết vì lý do gì mà Cố Sanh Sanh không chết, lại xuyên thẳng đến thế giới xa lạ này. Một lượng tin tức khổng lồ lũ lượt kéo đến trong trí óc Cố Sanh Sanh, cô ôm đầu, nhất thời cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng “đùng”, hình như là âm thanh của vật gì đó nện xuống sàn.
Cố Sanh Sanh kinh hãi ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm về phía cửa phòng: “Ai đó?!”
Không có tiếng đáp lại.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng thở hổn hển, tựa âm thanh của một con quái thú giãy dụa trước khi chết.
Cố Sanh Sanh nhặt một thanh kim loại lên cầm trong tay như vũ khí, vén chăn bước xuống giường, nhẹ nhàng đi về phía cửa phòng. Cửa được mở ra, cảnh tượng nơi hành lang ập đến làm Cố Sanh Sanh nhất thời ngây người.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, một người đàn ông ăn mặc phong phanh ngã sấp trên cầu thang, lộ ra chiếc cổ thon dài tái nhợt. Bên cạnh là chiếc xe lăn nằm lăn lóc.
Cố Sanh Sanh không kịp suy nghĩ, sải vài bước chạy đến nắm lấy tay người đàn ông. Nóng quá đi mất!
Người đàn ông có làn da tái nhợt như băng này vậy mà da thịt lại nóng bỏng, viêm dương khí trong cơ thể anh chạy tán loạn, nóng đến mức làm Cố Sanh Sanh phải hất văng tay anh ra.
Lúc cô bắt đầu buông lỏng tay, người đàn ông thoáng chốc như run lên và tiếp tục lăn xuống cầu thang. Cố Sanh Sanh kẽ căn môi, lại túm lấy anh ta: “Ngươi cẩn thận một chút!”
Mu bàn tay của người đàn ông bị xước mấy chỗ, năm ngón tay gắt gao nắm chặt lan can, khớp xương trắng bệch.
Cố Sanh Sanh cố trụ lại, dùng sức kéo anh lên: “Ta giúp ngươi đứng lên.”
Người đàn ông nghe được lời nói của cô từ phía sau, thân thể đột nhiên cứng đờ. Cánh tay kia vẫn tiếp tục nắm lấy lan can.
Nhận thấy người trước mặt này không có ý định hợp tác, Cố Sanh Sanh nửa quỳ trên cầu thang, cơ thể chắn trước mặt anh, nói: “Ngươi mau buông tay ra, ta đỡ ngươi đứng dậy, ta sắp không còn sức nữa rồi…”
Mặc cho cô có năn nỉ thế nào, người đàn ông kia vẫn ngoan cố không chịu buông tay. Cố Sanh Sanh dứt khoát đưa tay luồn vào bàn tay anh, gỡ từng ngón tay một ra.
Cuối cùng, mười ngón tay lại đan vào nhau.
Bàn tay người đàn ông rộng rãi khô ráo, còn tay Cố Sanh Sanh lại đầy mồ hôi, thấm ướt cả bàn tay nóng bỏng kia, dường như vừa có một dòng điện nhỏ chạy qua lại giữa hai người.
Cố Sanh Sanh dùng hết sức bình sinh đưa anh đến vị trí an toàn rồi mới thở nhẹ một hơi, đột nhiên một bàn tay đưa đến bóp chặt cổ cô.
“Á! Ngươi đang làm gì… khụ khụ…” Cố Sanh Sanh gấp gáp thở, không khí trong phổi từng chút một bị ép ra ngoài.
Một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng khuôn mặt người đàn ông kia.
Mắt anh bị che bởi một tầng băng vải, thần sắc tái nhợt, gò má gầy yếu vì sốt cao mà ửng hồng lên, cả người toát ra sự lạnh lùng tàn nhẫn.
Cố Sanh Sanh nhớ lại năm cô 10 tuổi từng có một lần lén đi xem các tu sĩ phục kích ma long. Ma long khi ấy bị trói chặt bởi mười tám sợi dây xích, vảy và móng vuốt đều bị rút sạch nhưng vẫn không ngừng hung dữ, cặp mắt màu vàng của nó mở to, phóng ra luồng sát khí dày đặc vô tận.
Cảm giác sợ hãi dâng lên mãnh liệt cộng với sự nghẹt thở nơi cuống họng, Cố Sanh Sanh cảm nhận được vô cùng rõ ràng: người này đích thị là muốn lấy mạng mình.
Hai tay Cố Sanh Sanh vung loạn xạ, cào lung tung lên tay người đàn ông trước mặt, âm thanh đứt quãng khó khăn phát ra từ cổ họng: “Thả… thả ta ra…”
Dù cho Cố Sanh Sanh có nức nở giãy dụa cách mấy cũng không thể khơi dậy được lòng thương hại của người đàn ông kia. Lực đạo mạnh mẽ từ bàn tay của hắn không giống người đang bị bệnh chút nào, bóp chặt cổ Cố Sanh Sanh làm yết hầu cô đau nhức, trước mắt dần biến thành một màu đen.
Một giọng nói cuốn hút như tiếng đàn cello vang lên, âm điệu khắc nghiệt: “Cô lại tính làm cái gì nữa?”
Môi Cố Sanh Sanh mấp máy như cánh hoa nở, cố hết sức nhưng vẫn không thể phát ra chút âm thanh nào, ngón tay vô lực bắt lấy cổ tay người đàn ông. Đột nhiên Viêm dương linh khí bùng cháy lên trong cơ thể, đầu Cố Sanh Sanh đau đớn dữ dội. Ký ức nguyên chủ trong khoảnh khắc hội tụ lại, dần dần hòa tan trong tâm trí của cô.
Ngay giây phút Cố Sanh Sanh tưởng mình sắp không thở được nữa, người đàn ông cuối cùng cũng buông tay ra, dường như anh đã dùng chút sức lực còn lại của mình để làm việc này.
Cố Sanh Sanh vội vàng bò sang một bên, ôm chặt cổ ho khan mấy tiếng.
Cô nhớ ra rồi. Nơi này chính là bối cảnh của một cuốn tiểu thuyết có tên «33 ngày cùng lão đại hống hách nói chuyện yêu đương». Cố Sanh Sanh bản gốc là một nhân vật nữ phụ ác độc, bị ép xung hỉ cho con trai cả mù lòa tàn tật của Thẩm gia là Thẩm Vọng, vì không cam lòng nên đã bày ra đủ mọi cách để tra tấn anh.
Nào ngờ Thẩm Vọng trong nguyên tác lại là nhân vật phản diện tối cao nhất, tâm địa ác độc tàn bạo, thủ đoạn tàn nhẫn, sau giai đoạn ngỗ ngược kia, kết cục cuối cùng của nguyên chủ Cố Sanh Sanh chỉ có thể là…
Cố Sanh Sanh cố đè nén mạch ký ức trong đầu, hoảng sợ nhìn về phía người đàn ông đang nằm cách cô không xa.
Người đàn ông che mắt, để lộ ra nửa khuôn mặt như băng tuyết, lồng ngực yếu ớt phập phồng, băng vải trên mặt cùng quần áo ngủ làm anh toát ra vẻ cấm dục không thể nói thành lời.
Nhìn kiểu gì cũng không giống lão đại bạo lực và tàn nhẫn trong tiểu thuyết.
Nhưng mới vừa nãy, người đàn ông tựa hoa mẫu đơn này lại suýt chút nữa bóp chết cô.
Cố Sanh Sanh sợ run người, cô lại nhớ ra rồi. Lúc này nguyên chủ Cố Sanh Sanh mới gả cho Thẩm Vọng được ba tháng, liền quy hết mọi bất hạnh trên người mình cho Thẩm Vọng. Cố Sanh Sanh không chỉ đội nón xanh cho Thẩm Vọng, còn đuổi hết người làm trong nhà đi, rồi dùng mọi cách để tra tấn ngược đãi anh.
Vì để thoát khỏi gánh nặng này, hoặc làm hoặc không làm, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, cô đã nới lỏng hết ốc vít xe lăn của Thẩm Vọng…
Một màn mới xảy ra trước mắt đây, rõ ràng là do chính tay cô tạo thành.
Bây giờ dập đầu cầu xin tha thứ còn kịp không nhỉ? Hay là cứ một đao giết chết hắn, khử trừ mọi hậu họa sau này?
Sát khí bắt đầu nổi lên trong con ngươi ướt át của Cố Sanh Sanh. Cô hùng hổ đi đến bên cạnh Thẩm Vọng.
Người đàn ông nằm trên mặt đất thoáng động một cái, khiến Cố Sanh Sanh sợ hãi mà lui lại ba bước, rồi ôm chặt tay vịn cầu thang.
Dưới ánh mắt chăm chú pha lẫn sợ hãi của Cố Sanh Sanh, Thẩm Vọng không còn cử động nữa. Hai má ửng hồng của anh nổi bật lên giữa khuôn mặt tái nhợt, nhìn kỹ thì thấy môi cũng bị khô nứt hết ra, lộ rõ cả tơ máu.
Không nói đến quá khứ hay tương lai anh sẽ trở nên đáng sợ kinh khủng ra sao, lúc này Thẩm Vọng dường như đang hấp hối.
Người tu chân đề cao vấn đề nhân quả, mối quan hệ nhân quả giữa cô và Thẩm Vọng đã được hình thành, trừ khi Thẩm Vọng chết đi, sợi dây quan hệ này mới có thể bị cắt đứt…
Cố Sanh Sanh ôm trái tim đang đập bịch bịch đứng lên, chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi, người đàn ông đáng sợ này sẽ chết. Cố Sanh Sanh cũng sẽ không cần phải lo lắng cho kết cục thảm hại của mình nữa.
Hô hấp Thẩm Vọng ngày càng dồn dập, Cố Sanh Sanh bên cạnh không ngừng do dự, cô bước đến bên cạnh Thẩm Vọng, cầm tay anh lên. Cố Sanh Sanh cố gắng vận chút linh khí mỏng manh của mình, truyền cho Thẩm Vọng.
Những ngón tay đang nắm chặt của Thẩm Vọng bất tri bất giác nới lỏng ra, khuôn mặt tái nhợt kia dần xuất hiện chút huyết sắc. Lúc Cố Sanh Sanh thả tay ra, mi tâm anh khẽ cau lại.
Cố Sanh Sanh cũng chú ý đến biểu cảm nhỏ này của anh, sống lưng cô lạnh toát, lắp bắp mở miệng hỏi: “Anh… anh… anh… sàn nhà lạnh lắm, để tôi tìm cho anh cái xe lăn khác vậy…”
Giọng nói sắc bén đầy châm biếm thường ngày bỗng nhiên trở nên ngọt ngào rụt rè, chắc cô ta lại sắp giở trò nữa rồi.
Nhìn con người một thân quỷ quyệt kia mà chỉ thấy nực cười. Cô lại muốn làm ra chuyện thâm hiểm nào để báo thù anh đây?
Tiếng bước chân lạch cạch đi xa, đem hành lang tối đen một lần nữa chìm vào tĩnh mịch.
Khóe môi người đàn ông chậm rãi vẽ ra một tia giễu cợt.
Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng bước chân lại dồn dập tiến gần đến, người nào đó vừa thở hổn hển vừa nói, một giọng nói ngọt ngào xen lẫn chút vui vẻ: “Tôi tìm thấy một chiếc xe lăn dự phòng rồi này. Để tôi giúp anh ngồi lên nhé.”
Nực cười thật, cùng một trò lại muốn sử dụng thêm lần thứ hai?
Cố Sanh Sanh đem xe lăn dự phòng đặt một bên, nửa quỳ nửa ngồi xổm xuống đỡ Thẩm Vọng. Cô luồn tay xuống dưới nách Thẩm Vọng, định nâng người anh lên, nhưng hình như người đàn ông trước mặt đây vẫn không có ý định muốn phối hợp.
Cố Sanh Sanh nhỏ giọng oán giận: “Anh phải tự dùng sức đi chứ!”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông bất ngờ đem cơ thể nặng nề ngã về phía sau, đè Cố Sanh Sanh xuống sàn tạo ra một tiếng vang lớn.
Người đàn ông trông phong phanh gầy yếu thế mà lại có vóc dáng cao ráo, thân mình rộng lớn, thiếu chút nữa đè chết Cố Sanh Sanh rồi. Vả lại… bả vai rắn chắc của anh còn gõ vào lồng ngực mềm mại của cô nữa.
Cố Sanh Sanh thiếu chút nữa khóc thành tiếng, hơn nửa ngày mới từ phía dưới người đàn ông chật vật chui ra. Cô không dám nổi giận với vị lão đại tương lai này, bèn nuốt nước bọt, thấp giọng càu nhàu: “Anh đè lên tôi…”
Giọng nói ngọt ngào mềm mại như chực khóc đến nơi, giống chú mèo bị giẫm phải đuôi, ngây ngô như một đứa con nít.
Người đàn ông mím chặt môi, Cố Sanh Sanh thử dìu anh thêm lần nữa, lần này anh không chống lại cô nữa.
Ai đó thầm nghĩ, Cố Sanh Sanh chắc là sẽ không giúp anh ngồi lên xe lăn nữa đâu.
Cố Sanh Sanh đem một cánh tay của người đàn ông khoác lên vai mình, cắn răng nói: “Không muốn ngồi xe lăn cũng không sao, anh… anh cố gắng một chút nhé…”
Phòng ngủ của nguyên chủ là căn phòng gần cầu thang nhất, Cố Sanh Sanh nửa kéo nửa ôm, cuối cùng cũng dìu được Thẩm Vọng về đến giường.
Chiếc giường lớn được phủ một tấm ga bằng tơ lụa màu đỏ thẫm, Thẩm Vọng vùi mình vào đó, làn da tái nhợt như ngọc thạch.
Cố Sanh Sanh kéo chăn đắp lên trên người anh. Đang giữa mùa đông, biệt thự giữa núi âm u lạnh lẽo, nằm trong chăn nệm ấm áp, Thẩm Vọng càng thêm cau mày.
Người phụ nữ này, đến tột cùng là đang làm trò mèo gì đây?
Cố Sanh Sanh lại rời đi. Từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, hơi nước bốc ra hòa quyện với hương thơm sữa tắm bay đến, ngón tay Thẩm Vọng chợt run rẩy như bị kim châm.
Cô ấy đang… trong phòng tắm.
Cố Sanh Sanh đang tắm rửa dưới vòi sen. Vừa trải qua một trận mệt mỏi đến vã mồ hôi, cô lại được nuông chiều từ bé đến lớn, không thể chịu được trên người có chút dơ bẩn nào.
Chỉ hận cơ thể này không có chút linh lực, đến cả việc đỡ một người đàn ông ốm yếu cũng làm không xong, thật là bực bội mà – mặc dù việc tu luyện của cô cũng không thuận lợi cho lắm. Cố Sanh Sanh vừa tắm rửa vừa nhìn ra bên ngoài.
Phòng tắm này được thiết kế rất có tình thú nha, cửa phòng làm bằng thủy tinh vừa gặp nhiệt liền trở nên trong suốt. Biết rõ Thẩm Vọng mắt đã mù nhưng Cố Sanh Sanh vẫn có chút ái ngại. Cô lúng túng lau khô người, thay đồ ngủ rồi đi ra ngoài.
Cố Sanh Sanh đứng cách giường ba bước, cảnh giác nói: “Tôi nhúng khăn ấm lau mặt cho anh. Anh… anh đừng bóp cổ tôi nữa nhé.”
Người đàn ông im lặng nằm đó, đến chân mày cũng không thèm động. Cố Sanh Sanh tiến lại gần, mở khăn ra, nhẹ nhàng chạm lên hai má anh, chờ anh thích ứng một chút rồi mới lật khăn ra phủ lên mặt.
Khăn nóng phủ trên mặt, hơi ấm tỏa ra khơi dậy một cảm giác tê dại rất nhỏ, nói đúng hơn là có chút thoải mái. Cố Sanh Sanh lại nói: “Lau mặt rồi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Anh thử vài ngày không lau mặt xem… Tôi, ý tôi không phải chê anh bẩn nha! Tôi sống tới bây giờ chưa từng hầu hạ người khác đâu, anh phải nhớ kỹ tôi đối tốt với anh như thế nào đó. Sau này…” Sau này tha cho tôi một mạng.
Nếu ông trời đã cho cô một cơ hội được trọng sinh thì cô cũng nên đấu tranh giành đường sống cho chính mình. Dù gì đống chuyện xấu kia cũng không phải cô làm.
Giọng nói mềm mại nói liên tục không ngừng, vô tình lộ ra sự dịu dàng cùng chút khẩn trương.
Vị lão đại nằm trên giường kia không có chút ý định đáp lại. Cố Sanh Sanh nói không nổi nữa, cụp cái đuôi nhỏ quay về phòng tắm. Cô nhúng khăn thêm hai lần nữa, cuối cùng cũng lau sạch sẽ khuôn mặt Thẩm Vọng.
Đại tiểu thư Cố Sanh Sanh chưa bao giờ chăm sóc người khác, động tác lau mặt có chút vụng về, hai bên má tái nhợt của người đàn ông bị cô lau đến đổi hồng. Anh lại làm như không cảm thấy gì, thờ ơ để mặc cho cô tự do tung hoành.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của người đàn ông sáng lên như ngọc bích, khiến người ta không nhịn được mà muốn khám phá cặp mắt phía dưới lớp băng vải kia, hẳn là tao nhã lắm đây.
Ngón tay của Cố Sanh Sanh dừng lại trên lớp băng vải, người đàn ông liền cảnh giác ngẩng đầu lên.
Rõ ràng đã có lớp băng vải ngăn cách, nhưng Cố Sanh Sanh vẫn cảm nhận được sát khí cùng sự cảnh cáo mạnh mẽ từ cặp mắt kia.
Cô cuống quýt giấu tay ra sau lưng, vô tội nói: “Lau, lau xong rồi, anh có thể ngủ được rồi đó.”
Cố Sanh Sanh đem khăn mặt trả về phòng tắm, lại đến trước tủ quần áo mở cửa lục lọi một hồi.
Thẩm Vọng nghe thấy âm thanh đóng mở tủ đồ, không biết vì sao cô cứ tới tới lui lui bên giường, sột soạt qua lại như một con thú nhỏ bận rộn làm tổ cho mình.
Cố Sanh Sanh chính xác là muốn ngủ dưới đất. Những chiếc chăn tơ tằm cùng thảm lông cừu đắt tiền bị quăng la liệt trên sàn nhà, cô trải ra một lớp thật dày rồi cuộn hai bên lại, làm thành một cái kén nhộng. Cố Sanh Sanh chui vào nằm thử, hài lòng nói: “Tôi trải xong rồi.”
Vì Thẩm Vọng không nhìn thấy nên Cố Sanh Sanh đã thông báo cho anh, tiếng nói lộ ra một tia tự mãn.
Đắc ý cái gì chứ? Một cảm giác kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong lòng Thẩm Vọng.
Cố Sanh Sanh ấn nút tắt đèn, vèo một mạch chui vào ổ chăn, động tác nhanh nhẹn như bị ma rượt. Một lát sau mới lặng lẽ xốc chăn ra, hít lấy một ngụm khí trong lành.
Thật ngại quá, Cố Sanh Sanh từ nhỏ thể trạng yếu ớt, rất dễ thu hút tà ma sát khí. Dù trong nhà luôn treo đầy mấy thứ trấn tà trừ yêu, vậy mà lúc cô một mình vẫn có ma quỷ lợi dụng cơ hội tìm đến hù dọa cô.
Cha mẹ cô vì thế mà tuyển chọn đến tận tám nha hoàn có bát tự thuần dương thay phiên hầu hạ cô mỗi ngày, kể cả lúc tắm rửa cũng có người theo bên cạnh.
Nghĩ đến cha mẹ, Cố Sanh Sanh không khỏi nhíu mày. Cô xuyên đến một thế giới kỳ quặc thế này, liệu có còn cơ hội quay trở về để gặp cha mẹ hay không?
Ngoài cửa sổ lại nổ ra một trận sấm chớp, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Sanh Sanh. Gió thổi ào ạt qua những ngọn cây, lùa qua khe cửa sổ phát ra một loạt âm thanh ghê rợn, như có hàng trăm yêu ma quỷ quái đang khóc lóc phía sau ô cửa kia.
Trong phòng không chút tiếng động, Cố Sanh Sanh nhịn nửa ngày, cuối cùng cất giọng hỏi nhỏ: “Thẩm Vọng, Thẩm Vọng, anh đã ngủ chưa vậy?”