“Thẩm Vọng của Sanh Sanh.”
Đại não của Thẩm Vọng hoàn toàn trống rỗng trong 10 giây, lúc này trong đầu anh như có hàng ngàn cái pháo hoa nở tưng bừng. Hai tay anh nắm chặt tay vịn xe lăn, cả người cứng đờ như khúc gỗ, mặc cho Cố Sanh Sanh đang làm nũng trước ngực.
Cố Sanh Sanh quỳ trên giường, nghiêng cơ thể ra trước chôn bên gáy Thẩm Vọng cọ qua cọ lại, hệt như con mèo để lại ký hiệu trên đồ vật của mình, lại giống như đang chờ đợi một câu trả lời.
Thẩm Vọng ôm cô, cánh môi giật nhẹ, giờ phút này anh thật sự không thể nghĩ ra nổi bất cứ lời nói âu yếm ngọt ngào nào.
Chờ anh lấy lại tinh thần, Cố Sanh Sanh đã nhích hông, nhẹ nhàng chui ra khỏi người anh. Cô xốc chăn quấn quanh người mình: “Lạnh quá.”
Thẩm Vọng cuối cùng cũng biết phải trả lời như thế nào, nhưng đã để vụt mất cơ hội mở miệng, nên không khỏi ảo não trong lòng.
Cố Sanh Sanh nói: “Người anh lạnh quá, lúc nãy đi đâu vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT