Cố Sanh Sanh nghe đến nhập thần, dò hỏi: “Sau đó thế nào?”
Chị Lý nhìn sắc mặt Cố Sanh Sanh, dè dặt nói: “Sau đó… sau đó đại thiếu gia bị tai nạn xe. Sau vụ tai nạn đó, tính tình của ngài ấy trở nên rất xấu, không muốn gặp người khác, nên mới chuyển từ nhà cũ đến căn biệt thự này.”
Cố Sanh Sanh lại hỏi thêm mấy câu, nhưng chị Lý đến Thẩm gia mới được vài tháng, mấy chuyện bát quái này phần lớn nghe từ miệng đám người giúp việc khác, nên vẫn có nhiều chỗ không biết rõ. Đám người kia từ nhà cũ Thẩm gia qua, mở miệng ngậm miệng đều là bêu rếu hạ bệ Thẩm Vọng xuống, một mặt nâng cao nhị thiếu gia Thẩm Thiếu Đình của bọn họ lên.
Cũng khó trách, người được tung hô đến tận trời kia – Thẩm Thiếu Đình, chính là nam chính trong bộ truyện gốc, được toàn thế giới xoay quanh. Hắn cũng chính là… vị hôn phu được định cho nguyên chủ Cố Sanh Sanh trước Thẩm Vọng.
Nhắm thấy không đào thêm được thông tin gì từ chị Lý, Cố Sanh Sanh liếm nhẹ khóe môi dính đầy nước cherry: “Đói quá đi mất.”
Cố Sanh Sanh đã ăn nửa đĩa cherry, mấy loại trái cây chua ngọt này thật biết dụ dỗ người ta mà. Cô đến thế giới này được một ngày rồi mà vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng cả.
Chị Lý vội nói: “Phu nhân muốn ăn gì, tôi nấu cho.”
Cố Sanh Sanh nói: “Tôi muốn tự nấu. Chị Lý dạy tôi cách dùng bếp nhé.”
Nguyên chủ chưa bao giờ xuống bếp, Cố Sanh Sanh đối với cách thức sử dụng mấy thứ đồ điện này ù ù cạc cạc, một chút cũng không biết.
Cũng may chị Lý có kiên nhẫn, chỉ bày cho Cố Sanh Sanh từng chút từng chút một. Cố Sanh Sanh nhanh chóng ghi nhớ, kết hợp với ký ức của nguyên chủ, rất nhanh liền học thuộc.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh phong phú, nghĩ đến Thẩm Vọng đói bụng đã lâu, dạ dày lại yếu, Cố Sanh Sanh quyết định nấu một nồi cháo rau xanh thanh đạm cho anh dễ tiêu hóa hơn.
Cố Sanh Sanh đong một ít gạo ngâm vào nước. Móng tay cô được phủ một lớp sơn màu đỏ tươi, những ngón tay mảnh mai trắng nõn bị nước lạnh làm cho ửng hồng.
Cố Sanh Sanh trừng mắt nhìn dòng nước chảy, khuôn mặt nhỏ nhắn thêm vài phần nghiêm trọng. Thế giới này không chỉ mỗi nguyên liệu nấu ăn bị dính tạp chất, chắc chắn nước cũng không đủ sạch sẽ.
Chị Lý lo lắng nói: “Phu nhân, vẫn là để cho tôi nấu đi, khi nào đem lên cho tiên sinh ăn thì nói của cô làm…”
Cố Sanh Sanh: “Tôi tự làm được mà. Chị Lý, chị ra ngoài trước đi.”
Chị Lý không yên tâm rời khỏi nhà bếp. Cố Sanh Sanh mở tủ lạnh lấy mấy chai nước suối, một quả dưa chuột, trứng gà và một bình sữa ra.
Chai nước suối bằng thủy tinh in mấy dòng chữ tiếng nước ngoài bên trên, mờ ảo tỏa ra luồng linh khí thanh khiết. Cố Sanh Sanh vặn nắp chai ra, dùng nước suối đắt đỏ vo gạo, rồi đổ gạo đã vo vào trong nồi.
Vặn van một cái, trên bếp ga liền bùng lên mấy đốm lửa màu lam, so với bùa chú xịn xò hơn nhiều. Cố Sanh Sanh đem nồi đặt lên bên trên, nhỏ thêm hai giọt dầu mè, vì trước đó không ngâm gạo được, dầu mè có thể giúp cho cháo nhanh nhừ hơn.
Chốc lát, nước trong nồi đã sôi ùng ục. Cố Sanh Sanh chỉnh lửa xuống mức thấp nhất, lấy muỗng gỗ nhẹ nhàng đảo quanh nồi, mùi cháo theo đó bay lên thơm nức mũi.
Dưa leo xanh tươi được gọt bỏ đầu đuôi, sống dao nhịp nhàng thái xuống, hương thơm thanh mát bay khắp bốn phía. Dao trong tay Cố Sanh Sanh phát ra ánh sáng lấp lánh, trong chớp mắt biến dưa leo thành những miếng nhỏ đều nhau nằm rải rác trên thớt.
Làm xong mấy món ăn kèm, cháo loãng trong nồi cũng dần chuyển sang màu trắng đục, hương vị cũng thơm hơn trước đó một chút. Cố Sanh Sanh cắt nhuyễn chút cải ngồng, đem rải vào trong cháo rồi khuấy đều lên, nêm thêm chút muối cùng gừng băm màu vàng nhạt. Chờ cháo sôi lại lần nữa thì tắt bếp.
Xung quanh Cố Sanh Sanh hiện ra mấy tia sáng lưu chuyển mờ ảo, trong giây lát lại biến mất. Cô là một trù tiên, giống như luyện kiếm, làm bếp chính là phương thức giúp cô gia tăng tu vi của mình.
Kể ra cũng quá xui xẻo đi, cả nhà Cố Sanh Sanh đều là những kiếm tiên tài giỏi, chỉ có cô trời sinh mang linh căn thủy hệ yếu ớt, nên chỉ có thể học làm trù tiên. Đệ nhất mỹ nhân tu chân giới là một trù tiên, nói ra bị không biết bao nhiêu người chê cười.
Không ngờ lúc này lại có tác dụng như vậy.
Cố Sanh Sanh cao giọng: “Chị Lý, giúp tôi mang cháo lên đi.”
Chị Lý vừa vào nhà bếp đã ngửi thấy mùi thơm, kinh ngạc nói: “Phu nhân, không ngờ tay nghề của cô lại khéo như vậy.”
Nguyên chủ Cố Sanh Sanh gả đến Thẩm gia vẫn không ngừng than trời trách đất, đến phòng còn không thèm bước ra, xuống bếp càng miễn bàn.
Trên bàn bếp có một đĩa dưa leo trộn màu xanh, một đĩa trứng bác mềm mềm màu vàng nhạt, làm cho người khác nhìn thôi cũng đã thấy thèm thuồng, bên cạnh còn có một nồi cháo rau xanh hương thơm nức mũi nữa.
Cố Sanh Sanh nghi hoặc. Cô đã đói đến sắp chết rồi, nên chỉ có thể làm đơn giản mấy món thôi, không cần kinh ngạc như vậy chứ?
Chị Lý giúp mang cháo và đồ ăn kèm lên lầu. Cố Sanh Sanh đi phía sau bà, thuận miệng hỏi vài câu về chuyện bếp núc.
Chị Lý đối với mấy chuyện này cực kì am hiểu, hỏi gì đáp nấy: “Thịt trong tủ lạnh cứ 2 ngày thay mới một lần. Trái cây rau củ là từ bên nông trại nhà đưa đến, gạo cũng như thế.”
Cố Sanh Sanh gật đầu, thì ra là như vậy. Cô phát hiện linh khí ở thế giới này quá loãng, mấy thứ nguyên liệu nấu ăn thứ nào cũng toàn tạp chất, đặc biệt là thịt cá. Chỉ có mấy loại rau củ và gạo là sạch sẽ, nhưng linh khí vẫn rất mờ nhạt.
Cố Sanh Sanh đáp lại chị Lý: “Sau này nông trại đưa đến nguyên liệu nhớ giữ lại để nấu cho tiên sinh ăn. Còn mấy nguyên liệu được thay thế chị có thể mang đi.”
Chị Lý sửng sốt, hết sức vui mừng hướng về phía Cố Sanh Sanh mà cảm ơn. Thẩm gia quá xa xỉ, không để nguyên liệu nấu ăn lại qua đêm. Trước đây dì Trương cùng bà là chỗ quen, cùng nhau quản lý nhà bếp, làm gì biết đến mấy vụ ăn lén sau lưng như thế.
Chị Lý trong nhà gánh nặng trách nhiệm, nhưng lại không có quan hệ rộng rãi, nên ở Thẩm gia bị đám giúp việc kia xa lánh. Cho nên hôm nay bà mới đánh bạo một trận, thế mà lại đánh đúng kho báu nha!
Chị Lý càng hạ quyết tâm, nhất định phải đi theo Cố Sanh Sanh!
Cố Sanh Sanh nhìn ra được những biểu tình trên mặt chị Lý. Hiện tại cô chẳng còn người làm nào, chị Lý nhanh nhẹn gọn gàng lại có mắt nhìn, thật ra còn phải đào tạo thêm chút đỉnh. Lúc nãy ngon ngọt là muốn để cho chị Lý biết, cô không phải là người bạc đãi người trong nhà.
***
Cố Sanh Sanh đẩy cửa phòng ra, tiếng nói lanh lảnh: “Bữa sáng tới rồi đây!”
Thẩm Vọng vẫn nằm im trên giường, nghe thấy tiếng động chỉ nghiêng nhẹ đầu sang, vẻ mặt lạnh nhạt.
Cố Sanh Sanh ngồi lên mép giường: “Tôi nấu cháo đó, anh muốn ăn không? Hả? Ăn đi, tôi nấu dễ ăn lắm đó.”
Thẩm Vọng không nói một lời, từ đầu tới cuối đều là một mình Cố Sanh Sanh nói, còn ra vẻ muốn thương lượng với anh. Nhìn cô gái trông có vẻ yếu ớt vậy mà lại có lòng kiên nhẫn chăm sóc cho chồng tốt như thế này.
Đang bày cơm ra, chị Lý dựng lỗ tai lên, nhịn không được mà liếc trộm Thẩm Vọng.
Lần đầu tiên bà được thấy rõ diện mạo của Thẩm Vọng. Thật là một người đàn ông đẹp trai nha! Khuôn mặt tái nhợt nhưng anh tuấn, khí chất quý phái bức người, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường. Đáng tiếc đã mù, chân lại bị liệt… Không đợi bà nhìn kỹ, Thẩm Vọng bỗng quay đầu sang hướng bà đang đứng.
Một cảm giác mãnh liệt đột nhiên ập đến, đầu gối chị Lý mềm nhũng, suýt chút nữa đánh rơi chén đang cầm trên tay.
Cố Sanh Sanh thấy Thẩm Vọng không phối hợp, nói: “Ở đây có tôi rồi, chị Lý, chị đi ra ngoài trước đi.”
Chị Lý chạy trối chết, được một đoạn khá xa mới dám dừng lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp người. Quả nhiên đám người dì Chu nói không sai, tiên sinh thật dọa người quá đi, chỉ tội cho vị phu nhân dịu dàng kia thôi.
Cố Sanh Sanh nói tiếp: “Chị Lý đi rồi, bây giờ ăn được chưa? Tôi đỡ anh lên nhé.”
Thẩm Vọng: “…”
Cố Sanh Sanh nhìn anh bất lực. Cô cúi người xuống, ôm vai Thẩm Vọng, dùng sức nâng người anh dậy.
Hai người ngực kề ngực, nhìn từ sau thật giống một tư thế mờ ám. Thẩm Vọng cả người không có sức lực. Cố Sanh Sanh thở dồn dập, hơi thở ấm áp phả vào bên gáy Thẩm Vọng, mang theo chút hương vị ngọt ngào.
Bên gáy kia của Thẩm Vọng đã nổi hết da gà lên, anh bóp cổ Cố Sanh Sanh từ phía sau: “Quên rồi à, đừng chạm vào tôi!”
Cố Sanh Sanh kêu một tiếng. Không biết tại sao Thẩm Vọng lại làm đau mình, thật oan quá đi: “Anh không ăn, muốn bị chích thuốc hả?”
Thẩm Vọng tức giận nhíu mày, làm như không nghe thấy.
Cố Sanh Sanh cũng chẳng vui vẻ nổi. Cô bưng chén cháo của Thẩm Vọng, thổi vài hơi cho nguội bớt rồi đưa vào miệng, ăn kèm với chút dưa leo trộn nhai rột rột: “Thơm quá đi. Anh thật sự không muốn ăn à?”
Thẩm Vọng không nói một lời, như không phản đối. Nếu không có tiếng động từ bụng anh phát ra…
Cố Sanh Sanh đưa chén cháo đến trước mũi Thẩm Vọng, khuấy nhẹ vài đường. Cháo thơm ngào ngạt, lại mang chút ấm áp giữa mùa đông lạnh giá. Dạ dày muốn ăn kêu gào ầm lên, niềm đam mê với đồ ăn của nó thật quá dữ dội.
Thẩm Vọng nghiến răng, cuối cùng nói: “…đỡ tôi dậy.”
Trong giây phút, Cố Sanh Sanh cảm thấy mình như một chú mèo hoang vì chút hạnh phúc nhỏ nhoi mà đi dỗ dành người khác, rốt cuộc cũng thành công chờ được đối phương để ý rồi.
Lần này, Thẩm Vọng rất phối hợp mà ngồi dậy. Sau sốt cao, cơ bắp cả người anh đau nhức, mệt mỏi không có lực, chỉ ngồi dậy thôi mà đã phải thở dốc kịch liệt.
Cố Sanh Sanh lót gối sau lưng Thẩm Vọng để anh ngồi vững hơn. Anh lại nói: “Rửa tay.”
“Đồ công tử.” Cố Sanh Sanh làm ra vẻ mặt ông cụ non phê bình anh, hoàn toàn quên mất chính mình trước kia có bao nhiêu nũng nịu.
Một câu nói làm sắc mặt Thẩm Vọng lạnh lẽo thêm vài phần. Anh hất tay ngăn Cố Sanh Sanh đang dùng khăn ấm đè trên tay anh.
Bị ai đó vững vàng nắm lấy.
Cố Sanh Sanh thỏa hiệp: “Còn muốn tôi chà giúp anh nữa hả? Được rồi được rồi, đúng là cái đồ thích sạch sẽ.”
Thẩm Vọng: “…”
Thẩm Vọng còn chưa kịp nổi giận, khăn lông đã đưa lên trên mặt anh. Gương mặt được khăn lông ấm áp lau qua, bàn tay người con gái mềm mại, chẳng hợp với cái miệng đang than phiền kia chút nào.
Thẩm Vọng còn chưa hết rùng mình đã bị nhiệt độ từ khăn lông trấn áp xuống hoàn toàn.
Cố Sanh Sanh giúp Thẩm Vọng lau sạch mặt và tay, ung dung nhìn khuôn mặt tái nhợt như ngọc của anh, trong lòng đột nhiên sinh ra bản năng làm mẹ. Cái này so với chơi búp bê thú vị hơn nhiều.
“Cần tôi giúp anh ăn không?”
“Không cần!” Thẩm Vọng quả quyết từ chối.
Cố Sanh Sanh có chút thất vọng, đem chén cháo đặt vào tay anh: “Thổi rồi hãy ăn nhé.”
Thẩm Vọng nhận lấy chén cháo, cổ tay khẽ run lên. May có Cố Sanh Sanh kịp thời giữ lại, tuy vậy vẫn bị văng ra ngoài một chút. Được cái cháo nấu xong cũng khá lâu, nhiệt độ đã giảm không ít nên mới không bị bỏng.
Cố Sanh Sanh vội lấy khăn lau cổ tay Thẩm Vọng, nói: “May mà không bị bỏng, vẫn là để tôi giúp đi.”
Khóe môi Thẩm Vọng lại kéo căng ra.
Cố Sanh Sanh lải nhải, cùng anh phân tích lợi hại: “Bây giờ anh vẫn còn yếu lắm, tại anh không chịu ăn cơm đó. Không ăn thì lấy đâu ra sức để cầm chén hả? Nào, tôi giúp anh.”
Logic chỗ nào vậy? Thẩm Vọng mở miệng định nói, một muỗng cháo nóng liền tiến vào miệng anh.
Cháo trong khoang miệng, đầu lưỡi Thẩm Vọng như cây đàn bị ai gảy. Vị đắng của thuốc theo đó bị đánh thức, cùng nhau khuấy động vị giác của anh. Mùi vị cháo lan tỏa trong miệng, còn chưa kịp nếm kỹ đã nuốt xuống mất tiêu.
Thẩm Vọng cau mày nhưng lại không thể nói ra những lời cự tuyệt.
Cố Sanh Sanh cũng đang cau mày. Lần đầu tiên nấu đồ ăn cho người khác, cái biểu tình thâm thù đại hận kia nghĩa là sao? Là do nguyên liệu ở thế giới này không ngon, hay do vị giác Thẩm Vọng không tốt?
Muỗng cháo tiếp theo của Cố Sanh Sanh dừng lại giữa không trung: “Nếu anh không thích ăn cháo thì nói, tôi đi làm món khác…”
“Không cần phiền toái.” Thẩm Vọng chặn lời cô.
Cố Sanh Sanh ngơ ngác nhìn anh, thấy anh không kiên nhẫn nhấc cằm lên: “Cháo.”
“À à!” Cố Sanh Sanh đưa muỗng cháo đến trước miệng, nhìn Thẩm Vọng há mồm ăn vào, vui mừng ra mặt: “Dễ ăn mà, đúng không? Là tôi tự nấu đó nha!”
Thẩm Vọng không để ý đến cô, nuốt xuống từng muỗng cháo một, chân mày dần giãn ra.