Cuộc tụ họp lần thứ 2 của chị em Tranh Ninh. Tại phòng bệnh của ba An Hà.
Cố Sanh Sanh vừa tháo khẩu trang xuống liền bị giật mình bởi tiếng thét chói tai của Tịch Tuyết Nhi: “Aaaaaaaaaa! Đây là ai! Sanh Sanh mặt cậu… Có phải cậu lén bọn tớ đi chỉnh mặt lại đúng không! Nói mau, đã chỉnh chỗ nào rồi!!!”
“…” Cố Sanh Sanh xoa xoa lỗ tai đau nhức: “Cậu to tiếng chút nữa, đánh thức An ba ba luôn đi.”
Tịch Tuyết Nhi dõng dạc: “Như thế lại chẳng tốt à?”
Ba An Hà trở thành người thực vật đã được 5 năm nay. Mặc dù vậy, An Hà vẫn chăm sóc ba cô rất tốt, trừ chiếc ống cắm trên mũi ông ra, thần sắc vẫn yên ổn, giống như một người đang ngủ mà thôi.
An Hà bật cười: “Cậu cứ nói hươu nói vượn đi! Có điều Sanh Sanh này, mặt cậu…”
Cả hai người Tịch Tuyết Nhi và An Hà đều nhìn Cố Sanh Sanh chằm chằm không chớp mắt. Cô đã không còn mũi cao hay cằm độn nữa, mắt hạnh môi anh đào, tóc dài đen nhánh như tơ lụa rũ sau người, từng cử chỉ nụ cười đều quyến rũ chết người.
“Xinh quá đi a, Sanh Sanh… ” Tịch Tuyết Nhi khen ngợi không ngớt, cô xoa xoa mặt Cố Sanh Sanh, rồi lại sờ mặt mình, cảm giác có chút đối lập, buồn không tả nổi: “Mau nói cho tớ biết, cậu đã sửa chỗ nào vậy? Thế này có khác gì tự nhiên đâu?”
Ngũ quan của Cố Sanh Sanh không khác trước kia là bao, nhưng cả người cô giống như viên minh châu được phủi đi lớp bụi, tỏa sáng lấp lánh làm người ta không rời mắt được. Đặc biệt là cặp mắt hạnh kia của cô, trong veo ngập nước hớp hồn thiên hạ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT