1

Vào kỳ nghỉ hè chuyển từ cấp hai lên cấp ba, Tô Dương chơi cả ngày ở bên ngoài, rồi về nhà với một chiếc bánh kem xoài. Ngay khi cô mở cửa, cô thấy có thêm một người khác trong phòng khách nhà cô, đó là một nam sinh.

Anh hình như cũng chạc tuổi cô, cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, giống như là người đến không đúng lúc vậy, vẻ mặt căng thẳng, muốn thu mình lại như một chiếc bóng, muốn biến mất trong những câu hỏi quan tâm liên tục của cha Tô.

Tô Dương rón rén đi vào phòng bếp, cất bánh ngọt vào trong tủ lạnh, hỏi mẹ Tô đang chuẩn bị bữa tối: "Mẹ, người bên ngoài là ai thế?"

"Thằng bé tên là Nhiếp Chinh Vũ, con trai của Bác Nhiếp, là bạn thân của cha con… "

Khi còn nhỏ cha của Tô Dương đã từng sống ở nông thôn trong một thời gian khá dài. Một lần, ông lẻn ra ao bơi vào buổi trưa, mắt cá chân của ông bị vướng vào cây, suýt chút nữa thì chết đuối. Khi đó, may có cha của Nhiếp Chinh Vũ đang chăn thả gia súc gần đó, nghe thấy tiếng kêu cứu, ông ấy không suy nghĩ gì mà liền lao thẳng xuống nước và cứu cha của Tô Dương. Từ đó về sau, mỗi khi cha Tô có món ngon nào, ông sẽ không bao giờ quên gọi người cứu mình. Sau đó, cha Tô trở lại thành phố, và càng ngày càng ít liên lạc với cha của Nhiếp Chinh Vũ hơn. Thời thế đã khác, mười năm trôi qua, hai người gần như hoàn toàn mất liên lạc.

Mẹ Tô liếc nhìn trong phòng khách, nhỏ giọng nói với Tô Dương: "Mẹ của Nhiếp Chinh Vũ đã bỏ đi khi thằng bé chỉ mới có bốn hoặc năm tuổi, và cha của thằng bé cũng đã qua đời vào tháng trước... một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, thật đáng thương mà."

Tô Dương tò mò: "Cha cậu ấy chết như thế nào?"

Mẹ Tô thở dài, lắc đầu, cũng không trả lời vấn đề này, hình như có chút bí mật: "Không phải con mua bánh kem sao? Đưa cho thằng bé đi."

Trong bữa tối, cha Tô đặc biệt hỏi Tô Dương: "Từ bây giờ Nhiếp Chinh Vũ sẽ sống với chúng ta. Thằng bé lớn hơn con một chút, vì thế con nên gọi thằng bé là anh. Từ giờ ở trường, hai anh em các con, phải chăm sóc lẫn nhau thật tốt, biết chưa."

Tô Dương liếc mắt nhìn Nhiếp Chinh Vũ. Anh mặc một chiếc áo sơ mi sọc trắng đen, không biết được giặt bao nhiêu lần, vải đã ố vàng và cổ tay áo đã sờn. Cả người anh ngăm đen gầy yếu, ánh mắt sợ hãi rụt rè, không nhìn ra sự phóng khoáng.

Tô Dương trong lòng "hứ" một tiếng, cô không muốn chấp nhận một người anh trai ngốc nghếch như vậy.

Tô Dương vẫn sống bình thường như mọi ngày, coi người thừa không biết từ đâu đến như không khí. Nhưng Nhiếp Chinh Vũ dù sao cũng là một con người, anh có lẽ không hợp với gia đình nhà họ Tô, thói quen sinh hoạt mang đậm dấu ấn nông thôn khiến Tô Dương cảm thấy buồn chán. Nhưng cha Tô rất yêu thương và khoan dung với đứa con trai này, nhưng nếu Tô Dương có làm gì không tốt, ông liền sẽ phê bình chỉ trích.

Hai tháng sau, khi sắp khai giảng, mẹ Tô đưa cho Tô Dương một khoản tiền và bảo cô đưa Nhiếp Chinh Vũ đi mua điện thoại di động.

Tô Dương không vui: "Sao mẹ không dẫn anh ta đi mua luôn đi?"

"Hai đứa tuổi trẻ hiểu biết đồ điện tử nhiều hơn mẹ." Mẹ Tô sắc mặt căng thẳng: "Đi đi, đừng để cho cha con nhìn thấy con hành xử như vậy."

Tô Dương không vui bỏ tiền vào túi, gõ cửa phòng Nhiếp Chinh Vũ. Anh như thể luôn đề phòng có người đến tìm mình, cánh cửa nhanh chóng mở ra. Khi biết được là Tô Dương, anh sửng sốt một chút, nhưng không nói lời nào.

"Thay quần áo đi, mẹ bảo tôi dẫn anh đi mua điện thoại di động."

Nhiếp Chinh Vũ nhìn xuống chiếc áo sơ mi kẻ sọc và quần jean trên người, trầm giọng hỏi: "Mặc như này được không?" Anh nói rất chậm, giống như cố ý phát âm rõ ràng từng chữ để tránh phát ra giọng địa phương.

Tô Dương trợn tròn mắt: "Được chứ." Tại sao lại không, so với mấy em trai bán bánh vừng ở cổng tiểu khu còn quê mùa hơn. Tất cả quần áo của Nhiếp Chinh Vũ, mẹ Tô đã thay hết rồi, nhưng anh luôn có khả năng chọn ra những bộ xấu nhất một cách chính xác.

Trong trung tâm mua sắm, sản phẩm điện tử ở tầng một, Tô Dương đã dẫn Nhiếp Chinh Vũ đi xem các nhãn hiệu khác nhau và hỏi anh có thích nó không. Bất kể cô nói gì, Nhiếp Chinh Vũ đều nói tùy ý cô chọn. Tô Dương nóng nảy, cầm lên một cái nhét vào trong tay: "Chính là nó." Vỏ màu hồng, còn có một cái vòng trong suốt, hình như là dành cho con gái.

Nhiếp Chinh Vũ đỏ mặt, hồi lâu mới thấp giọng hỏi: "Có thể... đổi được không?"

"Không phải nói tùy tiện chọn bừa một cái sao? Bây giờ không thích tùy tiện nữa à?"

Tô Dương không có ý làm khó dễ anh, nếu cha cô phát hiện, cô cũng sẽ không có ích lợi gì. Cuối cùng, cô cố hết sức chọn một cái máy mới: "Con trai bây giờ đều dùng loại máy thẳng này, dùng loại này đều rất đẹp trai." Cô ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chinh Vũ: "Anh thấy thế nào?"

Nhiếp Chinh Vũ gãi đầu: "Được... cảm ơn."

Sau khi mua điện thoại di động xong, vẫn còn sớm, vì thế Tô Dương đã đưa Nhiếp Chinh Vũ đến khu trò chơi điện tử. Nhiếp Chinh Vũ lúng túng đi theo phía sau Tô Dương, nhìn cô trả tiền xu, nhìn cô nhét xu vào khe, nhìn cô cầm súng trò chơi điện tử, Tô Dương ngẩng đầu hỏi anh: "Anh đã từng chơi trò này bao giờ chưa?" Nhiếp Chinh Vũ thành thật lắc đầu.

"Nhìn này." Tô Dương bấm menu chọn lựa, đợi trò chơi tải xong, chĩa họng súng vào những thây ma trên màn hình: "Nhắm rồi bóp cò, chú ý đạn, nếu không có đạn thì nạp đạn." Cô rút ra một khẩu súng khác đưa cho Nhiếp Chinh Vũ: "Thử đi."

Nhiếp Chinh Vũ cầm súng, đứng thẳng, nhắm một mắt, nhắm vào những thây ma đang di chuyển trên màn hình và bóp cò. Tài thiện xạ của anh rất chính xác, một phát bắn luôn vào đầu.

Tô Dương sửng sốt một chút, giơ tay đụng nhẹ cánh tay của anh: "Không tồi."

Nhiếp Chinh Vũ nhe hàm răng trắng bóng và cười ngượng ngùng.

2

Vào tháng 9, Tô Dương và Nhiếp Chinh Vũ bắt đầu học cấp ba, Tô Dương càng nhìn Nhiếp Chinh Vũ càng không thuận mắt — trước đây anh ăn mặc rất quê mùa, trầm tính, bây giờ lại càng tệ hơn, trở thành mọt sách vừa quê mùa vừa nhàm chán.

Tô Dương có đầu óc thông minh và có thể học mọi thứ một cách nhanh chóng, nhưng cô lại rất ham chơi và không chăm chỉ, vì thế thứ hạng của cô thường dao động ở vị trí thứ mười lăm trong lớp. Trong khi đó, Nhiếp Chinh Vũ học tập rất chăm chỉ. Anh vốn có nền tảng kiến thức yếu, khi mới vô học thì điểm số của anh luôn đứng bét lớp, nhưng sau hơn một năm cố gắng trau dồi, khi học lớp mười một anh đã vững vàng đứng trong top ba. Vì vậy, Tô Dương luôn bị so sánh với anh.

Tô Dương từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều, nhưng đứa trẻ nông thôn giữa chừng đến sống với nhà cô đã thu hút sự chú ý của cha mẹ. Kể từ khi Nhiếp Chinh Vũ đến, địa vị của cô trong gia đình đã giảm đi đáng kể, vì vậy trong lòng cô không được vui, khi ở nơi riêng tư, cô chưa bao giờ vui vẻ với Nhiếp Chinh Vũ.

Vào ngày có kết quả kiểm tra giữa kỳ của học kỳ cuối cùng của lớp mười một, Tô Dương đã cất bài kiểm tra và nhét chúng vào cặp của mình như thường lệ, rồi đi mua sắm cùng người bạn thân Trần Huyên.

Vừa tới ngã tư, Nhiếp Chinh Vũ đã đuổi theo cô, đậu xe ngay bên cạnh cô: "Hôm nay chú bảo chúng ta phải về sớm, chú muốn hỏi về điểm số."

Tô Dương đang muốn trả lời, thì bên đường đối diện truyền đến một tiếng huýt sáo. Một nam sinh một tay giữ tay lái, hai chân chống trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn cười hỏi: "Tô Dương, thi xong rồi sao? Đi đâu chơi không?" Nam sinh mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng. Anh ấy đẹp trai như nhân vật chính bước ra từ trong truyện tranh vậy.

Tô Dương lập tức giấu đi bộ dáng nhe răng nanh vuốt thường ngày, cười như một người có học thức: "Học trưởng Vệ, anh định đi chơi ở đâu sao?"

"Em muốn đi xem triển lãm không?"

"Được, vậy chúng ta đi!" Tô Dương kích động, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Chinh Vũ, thấp giọng cảnh cáo: "Trở về nhà cấm được nói bậy với cha tôi, biết chưa."

Trần Huyên nhìn Nhiếp Chinh Vũ đạp xe hòa vào đám đông sau giờ học, cười nói: "Cậu ta không có tức giận với thái độ của cậu đối với cậu ta sao?"

Tô Dương "hứ" một tiếng': "Anh ta mà có tư cách tức giận sao?"

Tô Dương đến tám giờ tối mới về nhà, về đến nhà mới phát hiện bầu không khí có vẻ không được đúng lắm, cha đang ngồi ở trong phòng khách, trên mặt lạnh lùng u ám. Tô Dương còn chưa kịp mở miệng, cha đã đứng dậy trách mắng, ngoại trừ nói cô không tiến bộ, phụ lòng kỳ vọng của gia đình, còn nói thêm tội: "Cha đã làm việc vất vả để kiếm tiền tiền cho con ăn học, cha cho con ăn uống đầy đủ, tan học con không định về nhà sao, mà còn ở lại giao du với mấy đứa con trai hư hỏng đó, có thể học hỏi Nhiếp Chinh Vũ một chút được không!"

Tô Dương tức giận: "Nhiếp Chinh Vũ tốt như vậy, thế tại sao cha không nhận anh ta làm con trai của cha luôn đi? Cho con ăn uống đầy đủ sao? Vậy sao cha không nói luôn việc cha cho anh ta mười vạn để đóng học phí đi."

Nhiếp Chinh Vũ, người đang ngồi cứng đờ trên chiếc ghế sô pha đối diện, kinh ngạc ngẩng đầu lên và há hốc miệng, như thể anh bị con số "mười vạn" làm cho vô cùng kinh ngạc.

Tô Dương hướng mắt về phía Nhiếp Chinh Vũ nói ba chữ: "Đồ phản bội!" Vứt cặp sách, chạy vào trong phòng.

Tô Dương ở trong phòng chơi game hơn một giờ đồng hồ, mới dần dần bình tĩnh lại, lúc này có tiếng gõ cửa. Tô Dương xỏ dép ra mở cửa, Nhiếp Chinh Vũ đang đứng trước cửa.

"Có rảnh không? Nói chuyện chút đi." Nhiếp Chinh Vũ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, có chút lạnh lùng xa cách. Tô Dương chưa từng thấy qua ánh mắt của anh như vậy, luôn cảm thấy rất kỳ quái.

Đây là lần đầu tiên Tô Dương bước vào phòng của Nhiếp Chinh Vũ, anh đã thu dọn phòng mình một cách rất gọn gàng và có trật tự. Nhiếp Chinh Vũ bảo cô đợi một lúc, sau đó quay người rời khỏi cửa. Tô Dương ngồi xuống bàn học và nhìn xung quanh. Trải trên bàn là cuốn sách nghiệp vụ điều tra tội phạm và một mô hình nhựa đã được tháo rời.

Tô Dương tò mò, đang định cầm lên nhìn một chút, thì nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức thu tay về.

Nhiếp Chinh Vũ đẩy cửa ra, đặt một hộp kem xoài lên bàn.

"Cho tôi à?"

Nhiếp Chinh Vũ gật đầu, nhìn cô và lúng túng giải thích: "Ở siêu thị, được giảm giá."

Tô Dương vốn rất kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt liền bị thứ đơn giản không khoa trương này làm cho choáng ngợp. Cô bĩu môi, mở nắp, múc một muỗng kem, vừa ăn vừa hỏi anh: "Anh muốn nói với tôi chuyện gì?"

Nhiếp Chinh Vũ im lặng một lúc lâu, rồi hỏi: "Có đúng là chú Tô đã trả cho tôi mười vạn học phí  không?"

Tô Dương dừng một chút, ngẩng đầu nhìn anh. Trong khoảng một năm trở lại đây, Nhiếp Chinh Vũ đã thay đổi rất nhiều, mặc dù nhìn anh vẫn không được phóng khoáng nhưng anh đã trở nên tự tin và vui vẻ hơn.

Nhưng vào ngay lúc này, sự sợ hãi và sự kiềm chế đã mất từ lâu lại xuất hiện trên khuôn mặt anh.

Tô Dương lúc này mới ý thức được mình đã thốt ra những lời nói làm tổn thương anh rất nhiều: "Không phải đâu, tôi lừa anh đó, nhiều như vậy tận mười vạn, cha tôi keo kiệt như vậy, sao có thể chứ."

Sắc mặt Nhiếp Chinh Vũ cũng không thay đổi gì, nhưng khuôn mặt anh càng trở nên khó coi hơn. Như trở lại ngày đầu gặp gỡ, anh muốn thu mình vào bóng tối và biến mất.

Tô Dương kinh ngạc, bưng hộp kem trong tay đứng lên: "Ừm... Nếu không còn chuyện gì nữa, thì tôi đi trước."

Tô Dương ngồi ở trong phòng khách ăn sạch hộp kem, lại chuẩn bị đi tắm rửa, vừa đi ra liền gặp mẹ Tô đang đứng uống nước. Mẹ Tô khuyên cô đừng tức giận nữa và nói: "Con đã trách nhầm Nhiếp Chinh Vũ rồi, thằng bé không có nói với cha con về việc con đi chơi với mấy đứa con trai bên ngoài, mà là chính cha con đã nhìn thấy."

Tô Dương trong lòng có chút hụt hẫng, do dự một lát, vẫn là không tự chủ được đi về phía phòng của Nhiếp Chinh Vũ. Cửa đang mở, Tô Dương định gõ cửa, nhìn thoáng qua bên trong, liền dừng lại.

Nhiếp Chinh Vũ cúi đầu ngồi bên cạnh cửa sổ, đang lắp ráp mô hình nhựa đã bị tháo rời. Thiếu niên chau mày, từ thái dương đến cằm rất căng thẳng, vô cùng nghiêm túc, như thể đó là sự nghiệp mà anh đã cống hiến cả đời, không thể tha thứ cho bất kì sai lầm nào.

Tô Dương cất lời xin lỗi vào trong lòng, lặng lẽ lui ra sau, nhường lại sự yên tĩnh cho Nhiếp Chinh Vũ. Cô cảm thấy giờ phút này Nhiếp Chinh Vũ không muốn bị bất kỳ ai quấy rầy.

3

Tô Dương nhận ra rằng bản thân cô đã thay đổi, bóng dáng của Nhiếp Chinh Vũ cô đơn đứng bên cửa sổ đêm hôm đó có thể dễ dàng khơi dậy sự "không thể chịu đựng được" trong lòng cô. Cô không còn đối chọi gay gắt với nhau nữa mà thử khai thác ưu điểm, cố tìm điểm  chung, gác lại những cái bất đồng. Nhiếp Chinh Vũ siêng năng, giản dị, tiết kiệm và trung thực... Anh không hề dính dáng gì đến sự hào nhoáng trần tục mà chỉ sống trong thế giới của riêng mình, giống như một người cố chấp, bướng bỉnh và vụng về. Anh dường như đang cạnh tranh với một thứ gì đó, vì thế trông anh lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng.

Theo thời gian, cô cảm thấy rất khó để bày tỏ cảm xúc của mình đối với Nhiếp Chinh Vũ. Giữa một chút phản kháng và một chút ngưỡng mộ, nó mơ hồ đến mức đến bản thân cô cũng không hiểu được.

Như Trần Huyên đã nói, có rất nhiều nữ sinh từ các lớp khác đến tìm anh, và người thường xuyên đến tìm anh nhất, đó là một cô gái nhỏ nhắn tên Chung Hạ. Trong khoảng thời gian trước khi tự học vào buổi chiều và buổi tối, cô ấy luôn đến điểm danh rất đầy đủ, luôn ngồi cùng bàn với Nhiếp Chinh Vũ, lấy một cuốn sổ ra và ghi lại nguyên văn những điểm chính trong bài phát biểu của Nhiếp Chinh Vũ không thiếu chút gì như một học sinh trường tiểu học.

"Hừ." Tô Dương quay mặt đi, trốn tránh hiện thực: "Cậu ấy là học sinh ban văn, đến ban khoa học của chúng ta để hỏi một số bài toán."

Trần Huyên không thể nhịn cười: "Cậu không hiểu bóng rổ, nhưng không phải cậu vẫn thường đi xem học trưởng Vệ chơi bóng rổ đó sao?"

Trong thời gian học tập, không có quá nhiều huy hoàng, một trang sách, một lớp học, một trận bóng... Chớp mắt đã đến học kỳ hai của lớp mười một.

Vào tháng sáu, sau khi học sinh lớp mười hai thi tốt nghiệp xong, cô trở lại trường để thu dọn đồ đạc. Tô Dương cùng Trần Huyên trở lại trường học, muốn gặp học trưởng Vệ và nói chuyện với anh ấy. Mới vừa đi tới cửa, liền gặp phải một đám người đang vây quanh hai người từ khu dạy học đi ra. Nhìn kỹ, thì đó là học trưởng Vệ và một nữ sinh. Cô gái một tay thì cầm bông hồng, tay kia thì nắm lấy tay của học trưởng Vệ. Đám người vừa đi vừa nói vang khắp khuôn viên trường.

Tô Dương bị Trần Huyên đụng nhẹ một cái mới lấy lại tinh thần, Trần Huyên lo lắng nhìn cô: "Tô Dương, cậu không sao chứ?"

Tô Dương lơ đãng lắc đầu, nhất thời ngây người mất đi mục tiêu. Lúc này, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đạp xe băng qua đường. Cô vội vàng chào tạm biệt Trần Huyên và vội vã chạy đi.

Nhiếp Chinh Vũ cũng nhìn thấy cô, hai chân chống trên mặt đất dừng xe lại, có chút do dự nhìn cô, dường như đang lo lắng không biết có nên chủ động chào hỏi cô hay không. Tô Dương hai ba bước đi tới, ngồi ở yên sau xe đạp: "Đi thôi."

Xe lắc lư một hồi, Nhiếp Chinh Vũ vội vàng ổn định tay lái, quay đầu nhìn cô: "Đi đâu?"

"Sao cũng được, mau đi đi."

Khi chiếc xe bắt đầu di chuyển, Tô Dương nắm lấy gấu áo của Nhiếp Chinh Vũ, mồ hôi chảy dài trên mặt vì cơn gió nóng mùa hè đang ập đến.

Nhiếp Chinh Vũ cái gì cũng không hỏi, chỉ chuyên tâm lái xe đưa cô đi xuyên qua những ngõ hẹp, sau đó đi lên bờ sông, dừng lại ở một nơi vắng vẻ. Trời dần tối, mặt sông nhuộm sang màu đỏ của mặt trời lặn, Tô Dương ôm đầu gối ngồi xuống, nghe thấy tiếng sột soạt, chính là Nhiếp Chinh Vũ ngồi cách cô nửa thước.

Hai người không nói chuyện, trong sự trầm mặc, Tô Dương trút bỏ sầu muộn, đứng dậy nói với Nhiếp Chinh Vũ trong ánh chiều tà: "Đi thôi."

Trên đường về, đi ngang qua một siêu thị, Nhiếp Chinh Vũ dừng xe mua một kem vị xoài cho Tô Dương. Tô Dương khoanh chân, liếm kem, hài lòng nói: "Nhiếp Chinh Vũ, anh đúng là một người tốt."

Anh không nói gì, chỉ đạp xe rất nhanh.

Khi học lớp mười hai, Tô Dương không dám chơi bời lêu lổng như năm lớp mười và mười một, vì vậy cô đã để sự ham chơi của mình sang một bên và tập trung vào việc chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Sau khi tự học, Chung Hạ từ lớp bên cạnh đến gặp Nhiếp Chinh Vũ với phần bài tập muốn hỏi anh. Tô Dương luôn cảm thấy cảnh tượng đó rất chướng mắt, vì vậy cô đã nói một cách mỉa mai với Trần Huyên trong khi ăn sáng: "Tớ nghĩ rằng cậu ấy có thể chuyển đến lớp của chúng ta đấy."

Trần Huyên liếc nhìn Chung Hạ: "Tớ nghe nói gia cảnh của gia đình Chung Hạ không được tốt lắm. Cha cậu ấy mất sớm và mẹ cậu ấy phải nuôi một mình của  ấy."

Tô Dương cảm giác trái tim mình như bị ai đó đâm xuyên qua vậy, khó trách, Nhiếp Chinh Vũ khẳng định cùng cô ấy có điểm chung.

Nhiếp Chinh Vũ và Chung Hạ có mối quan hệ thân thiết, giáo viên trong trường đương nhiên chú ý đến điều đó, nhưng cả hai đều nằm trong top ba người đứng đầu, vì vậy không thể tìm được lý do gì để can thiệp quá nhiều, chỉ nói vài câu bóng gió mà thôi.

Hôm nay, Tô Dương trốn tiết để đến căng tin mua đồ ăn vặt, khi quay lại tòa nhà dạy học, cô tình cờ gặp Nhiếp Chinh Vũ và Chung Hạ đang trò chuyện. Cô thần bí lui về phía sau hai bước, tựa vào bức tường hành lang, nghe lén hai người nói chuyện. Họ đang thảo luận về cách đăng ký tình nguyện viên, Nhiếp Chinh Vũ nói rằng anh vẫn chưa quyết định sẽ đăng ký trường nào trong tương lai, Chung Hạ mỉm cười và nói: "Tớ thấy cậu khá thích hợp để làm cảnh sát."

Buổi tự học đã kết thúc, Tô Dương và Nhiếp Chinh Vũ cùng nhau đạp xe về nhà. Mùa đông ở phương nam rất lạnh, cho dù có mặc nhiều quần áo ấm đến đâu, mọi người vẫn sẽ cảm thấy lạnh, Tô Dương đạp thật mạnh giữa cơn gió lạnh và hét lên: "Nhiếp Chinh Vũ! Anh thi cùng trường với tôi đi!"

Nhiếp Chinh Vũ giảm tốc độ xe, quay đầu nghiêm túc nhìn cô, thở ra khí trắng, mấp máy môi, hỏi: "Tại sao".

Tô Dương nhất thời không nói nên lời, cũng không biết vì sao, trong đầu có một ý tưởng lướt qua, mơ mơ hồ hồ không cách nào hiện rõ. Cô khom người giậm chân đạp, lướt qua Nhiếp Chinh Vũ: "Không có lý do gì cả, thích thi thì thi!"

Mùa đông khắt nghiệt cùng với mùa xuân lần lượt trôi qua, và kỳ thi tuyển sinh đại học của Tô Dương và Nhiếp Chinh Vũ đã kết thúc.

Cha mẹ Tô Dương đương nhiên tán thành việc hai người nên học cùng một trường đại học, còn nói nếu đến thành phố xa lạ thì có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nhiếp Chinh Vũ chưa bao giờ thẳng thắn đáp lại, mãi cho đến khi thông báo nhập học được đưa ra vào cuối tháng 8, mọi người mới biết rằng anh đã nộp đơn vào học viện cảnh sát ở một tỉnh khác.

Tô Dương giận dữ, gõ cửa phòng Nhiếp Chinh Vũ nói: "Nhiếp Chinh Vũ, anh có ý gì thế hả?"

Nhiếp Chinh Vũ vẫn chỉ biết im lặng.

"Gia đình tôi đã nuôi nấng anh tận ba năm trời, tôi bảo anh nộp hồ sơ vào cùng trường với tôi, thì anh lại từ chối. Chung Hạ bảo anh đi làm cảnh sát, thì anh lại đi? Anh nghe lời cô ấy vậy sao?"

Nhiếp Chinh Vũ ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt của anh ẩn chứa rất nhiều cảm xúc mà cô không thể nhìn thấu, dường như cô cũng chưa từng thử nhìn vào mắt anh lần nào. Lần đầu tiên cô phát hiện mình đêm ngày ở bên cạnh anh nhưng lại xa cách như vậy, cô không biết Nhiếp Chinh Vũ là người như thế nào.

"Tô Dương, em có biết cha tôi đã chết như thế nào không?"

Tô Dương há hốc miệng không nói nên lời.

Nhiếp Chinh Vũ thay cô trả lời: "Em không biết, em cái gì cũng không biết."

"Chung Hạ thì biết sao? Anh cảm thấy anh cùng với cô ấy có sự đồng cảm với nhau sao… " Tô Dương đột nhiên ngừng lại.

Trong lúc lo lắng, giữa cơn tức giận như muốn thiêu đốt cả khuôn mặt, cô lại cảm nhận được một loại ghen tuông, một loại cảm xúc được gọi là "thích" nhưng lại phát hiện quá muộn màng.

4

Trường của Tô Dương và Nhiếp Chinh Vũ, một nơi phía nam và một nơi phía bắc. Tô Dương nghe nói Chung Hạ và Nhiếp Chinh Vũ ở cùng một thành phố. Cô chưa bao giờ chủ động liên lạc với Nhiếp Chinh Vũ, chỉ gặp anh khi cô về nhà vào dịp Quốc khánh và Tết Nguyên đán.

Cuộc hội ngộ chỉ vài ngày trong tết Nguyên Đán, tổng số lời nói của cả hai không quá mười câu. Mẹ Tô cũng thấy giữa hai người họ có điều gì đó không ổn nên đứng ngoài cuộc thuyết phục, cuối cùng Tô Dương quyết định nhượng bộ. Cô không thể để vấn đề này ở mãi trong lòng được và trở thành nỗi lo âu kéo dài đến hết đời được.

Sau bữa tối, cô đi đến phòng của Nhiếp Chinh Vũ để tìm người. Môi trường đại học đúng là có thể tái sinh một người như Nhiếp Chinh Vũ, người đã được rèn giũa ở một nơi xa lạ, vẫn luôn im lặng, nhưng dần dần có khí chất hơn, vững như núi và bất động như đá.

Tô Dương không có đi vào, chỉ đứng ở cửa nắm lấy tay nắm cửa, giả vờ hỏi: "Nhiếp Chinh Vũ, trước khi trở lại trường học, anh có muốn cùng tôi đi đến Hải Nam chơi một chuyến không?"

Nhiếp Chinh Vũ sững sờ một lúc, nói xin lỗi: "Tôi đã hứa sẽ đi giúp bạn của tôi rồi."

"Bạn nào? Chung Hạ sao?"

Nhiếp Chinh Vũ không phủ nhận điều đó.

Nếu có ai đó nói với Tô Dương trong kỳ nghỉ hè năm mười lăm tuổi rằng cô sẽ yêu một chàng trai nông thôn nhút nhát, cô nhất định sẽ cảm thấy thế giới này thật điên rồ. Nhưng chuyện này thật sự đã xảy ra, có lẽ là bắt đầu từ khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Nhiếp Chinh Vũ lắp ráp mô hình, có thể là bắt đầu từ khi anh dẫn cô đến bờ sông hóng mát vào ngày hôm đó, hoặc có thể là bắt đầu từ câu nói đơn giản như "chào buổi sáng" mỗi ngày, hay là mỗi ngày luôn ở cạnh nhau, mỗi đêm đều im lặng khi cô trở về.

Tô Dương cười lạnh một tiếng: "Rất tốt, hai người rất xứng đôi."

Cô ghét lòng kiêu hãnh của mình, nhưng cuối cùng, chính lòng kiêu hãnh đã cho phép cô rời khỏi tình huống này một cách đàng hoàng.

Kết thúc năm hai, Tô Dương đã nhận được một vé trao đổi sinh viên từ một trường đại học Úc, cô liền thu dọn hành lý và bay đến bán cầu Nam. Cô bắt đầu một cuộc sống mới, và không bao giờ có bất kỳ điểm chung nào với Nhiếp Chinh Vũ nữa.

Một cô gái tự tin và xinh đẹp như Tô Dương đương nhiên có rất nhiều người theo đuổi, nhưng sau khi ở Úc hai năm, cô chưa từng rơi vào mối tình nào. Sau khi hoàn thành chương trình đại học, cô vậy mà lại đăng ký tiếp chương trình sau đại học của ngôi trường này, và tiếp tục tiến về phía trước một cách bận rộn.

Ngày hôm đó từ phòng thí nghiệm trở về, Tô Dương nhận được điện thoại của Trần Huyên. Trần Huyên sắp kết hôn, kêu cô quay lại Trung Quốc vào tháng mười hai. Cuối cùng, Trần Huyên hỏi cô: "Kế hoạch của cậu là gì? Cậu không muốn quay lại Trung Quốc sao?"

Bây giờ là tháng sáu, là thời điểm lạnh nhất ở bán cầu Nam, Tô Dương đang ngồi trên băng ghế trong khuôn viên trường, nhìn nóc nhà dạy học phía xa xa. Cơn nắng dịu nhẹ, nhưng cái se lạnh vẫn còn đó trong tim cô.

Tô Dương đã quên mất ngày hôm đó mình kết thúc cuộc gọi với Trần Huyên như thế nào, mà chỉ nhớ rằng sau đó cô đã rơi nước mắt rồi liệt kê ra hết những điều tốt đẹp của Nhiếp Chinh Vũ, như thể anh đã từng phàn nàn về "việc xấu" của mình.

"Cậu có biết không? Có một lần tôi bị sốt, lúc đó bố mẹ tôi đã về quê hết, chính Nhiếp Chính Vũ đã cõng tôi đến bệnh viện... Anh ấy có thể nấu cháo, tin được không? Anh ấy mặc chiếc tạp dề màu hồng của mẹ tôi và nấu cháo… "

Chạy trốn bao xa cũng vô ích, Nhiếp Chinh Vũ là chấp niệm của cô, sự ngu ngốc của cô, sự cuồng nhiệt, canh cánh trong lòng và không thể nào quên được

Để tham dự đám cưới của Trần Huyên, Tô Dương đã trở về nhà, khi đó là mùa đông ở bán cầu Bắc. Cô ở lại nhà khoảng một tuần, khi chuẩn bị rời đi, cô quyết định hỏi mẹ Tô về tình hình gần đây của Nhiếp Chinh Vũ. Sau khi hỏi ra, cô mới biết Nhiếp Chinh Vũ không còn ở cấp cơ sở nữa, vì năng lực xử lý vụ án cao nên được chuyển đến đội điều tra hình sự của một thành phố nào đó.

Tô Dương nghĩ tới một vấn đề: "Mẹ, mẹ có biết cha của Nhiếp Chinh Vũ chết như thế nào không?"

"Không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Ông ấy đã bị mưu sát và bị chém ba nhát. Trong một ngôi nhà thuê ở thị trấn, khi được tìm thấy thi thể có mùi hôi thối, trên nền nhà toàn là máu... Đến giờ vẫn chưa bắt được hung thủ." Mẹ Tô lắc đầu thở dài: "Thằng bé đã có kế hoạch này từ khi nó học cấp ba năm nhất. Cha mẹ tưởng nó chỉ nói suông, không ngờ nó lại nộp hồ sơ vào học viện Cảnh sát thật."

Tô Dương đáp máy bay đến thăm Nhiếp Chinh Vũ vào ngày hôm sau.

Đã gần hai năm kể từ khi cô rời xa Nhiếp Chinh Vũ, khi gặp lại anh, cô cảm thấy vừa lạ vừa quen. Anh mặc thường phục, dáng đứng thẳng, vẫn ít nói, nhưng anh đã cười nhiều hơn một chút, vẫn còn ngượng ngùng, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, sáng hơn cả mặt trời mùa đông.

Vào buổi tối, Nhiếp Chinh Vũ và các đồng nghiệp của anh đã tiếp đãi cô, bữa tiệc được tổ chức ngoài trời, và có trang bị bóng đèn, nồi lẩu  nhanh xương dê hầm tứ xuyên nhanh chóng cạn đáy. Cô đã uống nửa ly rượu trắng và cảm thấy hơi chóng mặt, khi buổi tiệc kết thúc, cô đứng không vững nên phải nhờ Nhiếp Chinh Vũ dìu cô về.

Nhiếp Chinh Vũ đã thuê một căn nhà gần đó, một ngôi nhà kiểu cũ, được dọn dẹp gọn gàng. Tô Dương ngồi ở phòng khách, nhìn bóng dáng anh bận rộn trong phòng bếp, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ. Cô đứng dậy và đi vào bếp, suýt chút vấp phải một chiếc ghế đẩu. Nhiếp Chinh Vũ nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, cảnh tượng này đột nhiên trùng lặp với cảnh anh đang mặc tạp dề màu hồng nấu cháo cho cô mấy năm trước.

Tô Dương đứng yên tại chỗ, cách xa anh nửa thước, nghiêm túc nhìn anh: "Nhiếp Chinh Vũ, anh hiện tại thế nào rồi?"

Nhiếp Chinh Vũ giơ tay dập tắt bếp, nước trong nồi kêu ùng ục một hồi rồi tắt lịm, anh cười nói: "Rất tốt, còn em thì sao?"

Cô không tốt, có thể nói là cô không tốt chút nào. Những lúc mệt mỏi không thể giải tỏa cô luôn nghĩ đến hình bóng lặng lẽ và cô đơn của anh, nghĩ đến những cây kem xoài còn dang dở, những lời xin lỗi và thú tội không thành lời.

Tô Dương nói: "Em cũng rất tốt."

Nhiếp Chinh Vũ pha trà nóng cho cô, sợ cô bị lạnh nên đã mang máy sưởi vào. Hai người ngồi đối diện nhau, dưới sự hỏi han của Tô Dương, Nhiếp Chinh Vũ đã kể cho cô nghe về các vụ án trong hai năm qua mà anh xử lý. Đây là lĩnh vực chuyên môn của anh, nên trông anh rất vui khi nói về nó. Mây đen năm ấy cuối cùng đã trở thành tia nắng chói chang, soi sáng tội lỗi.

Tô Dương chân thành nói: "Nhiếp Chinh Vũ, em sai rồi, anh thật sự thích hợp đi học viện cảnh sát và trở thành cảnh sát."

Ý định ban đầu khi cô đến với anh dần biến thành sự hèn nhát. Cô không dám nhắc đến một lời nào về tình cảm. Nhiếp Chinh Vũ sẽ nghĩ gì nếu anh phát hiện ra? Cô luôn kiêu ngạo và độc đoán, Nhiếp Chinh Vũ sẽ nghĩ rằng cô thực sự đang trêu đùa tình cảm của anh sao?

Trong không gian yên lặng, Nhiếp Chinh Vũ đứng dậy đi vào phòng ngủ, một lúc sau quay lại, trên tay còn cầm thêm một phong thư.

"Đây là hai vạn, Tô Dương, giúp anh chuyển lại cho bác. Tám vạn còn lại, anh… "

Có lẽ là do cô đã tỉnh rượu, nên cơ thể cô bắt đầu cảm thấy lạnh. Tô Dương không thể tin được: "Nhiếp Chinh Vũ, anh có ý gì?"

Nhiếp Chinh Vũ im lặng đặt chiếc phong bì lên bàn và đẩy nó đến trước mặt cô.

Những năm gần đây, Tô Dương rất ít khi tức giận như vậy: "Năm đó là vì em nhắc tới vụ tiền học phí nên anh vẫn còn ám ảnh sao? Sau đó còn có cơm ăn áo mặc, anh cũng phải trả lại sao? Còn điện thoại di động,  mẹ đưa cho em là hai ngàn, và điện thoại của anh là ba ngàn, em đã bù thêm cho anh, vậy anh vẫn còn muốn trả lại nữa không?"

Cô cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một sự mất mát: "Nhiếp Chinh Vũ, anh không trả hết, anh và gia đình nhà họ Tô có mối quan hệ chặt chẽ với nhau, anh vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến sẽ phủi sạch mối quan hệ với gia đình em."

Hôm đó bọn họ rời xa nhau trong sự u buồn, cô ở khách sạn kế bên một đêm, sáng sớm liền rời đi, ở nhà chưa được bao lâu thì đã trở lại trường học.

Tất cả mọi thứ xáo trộn lẫn nhau, trầm trọng đến như vậy, nhưng dần dần cũng trở nên không có gì để nói.

5

Sơn nam thủy bắc, một năm nữa lại trôi qua.

Thầy giáo muốn Tô Dương tiếp tục học Tiến sĩ, và thời gian đưa ra câu trả lời ngày càng gần, nhưng Tô Dương vẫn do dự. Cô hiểu rằng mình không thuộc về nơi này, nhưng sự khó chịu khi đối mặt với Nhiếp Chinh Vũ còn tồi tệ hơn nhiều so với việc rời khỏi quê hương.

Tô Dương cũng không do dự quá lâu, nửa đêm nhận được điện thoại.

Tiếng khóc của mẹ Tô đứt đoạn: "Tô Dương, Tô Dương, mau trở về... Chinh Vũ, thằng bé. . . "

Ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, bóng tối bao trùm mọi nơi, không thấy ánh sáng bầu trời.

Nhiếp Chinh Vũ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU với những chiếc ống dẫn khắp người, trên mặt nạ dưỡng khí vẫn còn hơi thở phả ra, chứng tỏ anh vẫn còn sống. Vào đêm hôm kia, Nhiếp Chinh Vũ đang thực hiện một nhiệm vụ và bị bọn côn đồ bắn gây thương tích trong khi chờ cảnh sát đặc nhiệm tiếp viện. Viên đạn xuyên qua lá phổi, phẫu thuật tỉ lệ sống sót cũng không quá nhiều, nếu như anh có thể sống qua 48 giờ sau ca phẫu thuật, có lẽ vẫn còn có một tia hy vọng.

Tô Dương như chết lặng, bức tường thủy tinh ngăn cách giữa cô và anh, còn rất nhiều chuyện cô chưa nói với anh.

Cha mẹ không thể thuyết phục được cô, vì vậy họ chỉ có thể để cô ngồi xổm bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt. Ban đêm nhiệt độ rất thấp, Tô Dương gần 30 giờ đồng hồ không chợp mắt được lần nào, quấn chăn ngồi trên ghế dài ở hành lang liền ngủ thiếp đi.

Cô mơ thấy Nhiếp Chinh Vũ, lần đầu tiên gặp mặt, cô đưa cho anh bánh kem, anh nếm thử rồi ngượng ngùng cười: "Cảm ơn, rất ngọt." Cô nói: "Vậy lát nữa anh phải mua nó cho tôi." Anh nói: "Được, tôi  sẽ mua nó cho cô."

Khi tỉnh dậy, nước mắt đã giàn giụa trên khuôn mặt, cô nằm trên băng ghế không chút cử động, chỉ nghe thấy tiếng chuông báo động trong phòng chăm sóc đặc biệt, tiếng bước chân vội vã của các y tá, bác sĩ...

Thế giới chưa bao giờ tĩnh lặng như lúc này, cô đưa tay lên che mắt, thầm nghĩ, Nhiếp Chinh Vũ, anh là kẻ dối trá.

Tại tang lễ của Nhiếp Chinh Vũ, Tô Dương gặp lại Chung Hạ. Chung Hạ đã đến giai đoạn cuối của thai kỳ, mu bàn chân sưng tấy, đứng lên rất khó khăn nhưng cô ấy vẫn kiên quyết chờ buổi lễ kết thúc.

Giữa dòng người qua lại, Chung Hạ ngăn Tô Dương lại, muốn nói chuyện với cô.

Tháng ba, những cơn gió thổi nhẹ nhàng, những cây đào xa xa giống  như những đám mây màu hồng bồng bềnh trôi dạt. Đó là một ngày đẹp trời, không mưa, nắng chói chang và bầu trời trong xanh.

Chung Hạ cắt ngang: "Tô Dương, Nhiếp Chinh Vũ và tớ chưa bao giờ quen nhau cả. Cậu ấy chỉ thích cậu."

Tô Dương kinh ngạc: "Cậu nói cái gì cơ?"

Chung Hạ nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình: "Cậu ấy luôn cảm thấy tự ti, vì được nhà cậu chăm sóc quá nhiều, cảm thấy bản thân không xứng với cậu, cậu ấy vốn dĩ không biết cha cậu đã phải chi trả mười vạn nhân dân tệ để đưa cậu ấy vào một trường phổ thông trọng điểm. Lệ phí tuyển sinh mười vạn nhân dân tệ. Con số lớn như này, có thể cả đơi cậu ấy cũng không thể trả hết được. Nhưng bất kể mất bao nhiêu thời gian, cậu ấy nhất định phải trả lại. Sau khi trả xong tất cả mọi thứ, cậu ấy sẽ tỏ tình với cậu…"

6

Tô Dương đến nhà thuê của Nhiếp Chinh Vũ để phân loại các đồ vật. Có một chút bụi trong phòng, nhưng mọi thứ còn lại vẫn như cũ như thể chủ nhân của chúng chưa bao giờ rời đi.

Nhiếp Chinh Vũ không có nhiều đồ đạc, vì vậy Tô Dương đã tìm thấy ảnh tốt nghiệp đại học, huy hiệu trường, thẻ sinh viên, giấy chứng nhận trong bộ đồng phục cảnh sát... một số sách và một số tài liệu. Trọng lượng của một cuộc đời, được tóm tắt trong những ghi chép này, thật nhẹ nhàng.

Cô lấy ra một chiếc hộp các tông từ ngăn kéo sâu nhất.

Mở nó ra, có một chiếc điện thoại di động trong đó. Đã mười năm rồi, nên chiếc máy không bật được. Loại thẳng, phong cách phổ biến nhất năm đó, cô nói rằng con trai đều sử dụng máy loại thẳng này, nó rất đẹp.

Ngoài ra, còn có một bức thư được viết vào ngày mà cô đến thăm anh vào mùa đông năm ngoái, chính là ngày hai người họ đã cãi nhau một trận rất to.

"Tô Dương, xin lỗi lại để cho em tức giận, tôi chỉ muốn xây dựng độc lập tài chính để sánh bước bên em, xong đó mới dám nói cho em biết là tôi vẫn luôn thích em, có lẽ em sẽ cảm thấy chán ghét, vì một người như tôi… Tôi vẫn không dám nói với em, ngày hôm nay nếu tôi như không nhân cơ hội này để nói, có lẽ tôi sẽ không bao giờ có can đảm nữa.

Tô Dương, lý do tại sao tôi lại nộp đơn vào học viện cảnh sát, không phải vì đề nghị của Chung Hạ. Mà vì cái chết bi thảm của cha tôi, thủ phạm thực sự không biết là ai, đã làm cho tôi nảy sinh ý nghĩ phải diệt trừ cái ác. Ngày đó em đưa tới chơi điện tử chơi trò chơi bắn súng, khoảnh khắc tôi cầm súng, một cảm giác trách nhiệm không thể giải thích được tự nhiên nảy sinh. Tôi nghĩ tôi nên làm công việc này, đây chính là nhiệm vụ của tôi.

Mối quan hệ của tôi và Chung Hạ không như em nghĩ đâu. Năm đó tôi nói sẽ giúp cô ấy, bởi vì mẹ cô ấy sẽ tái hôn, nhiều việc bận rộn, cô ấy hy vọng tôi có thể giúp cô ấy. Tất nhiên, em có thể không quan tâm đến những điều này.

Tô Dương, tôisẽ không bao giờ quên ngày đó, ngày mà em đã cho tôi chiếc bánh kem xoài, đó có thể là món ăn ngon nhất mà tôi từng ăn trong đời.

Em luôn nói tôilà một con mọt sách cứng đầu, Tô Dương, em khác tôi, em có ngàn vạn con đường bằng phẳng khác nhau cho em lựa chọn, nhưng chỉ có duy nhất con đường này mở ra cánh cửa cho tôi. Tôi phải nắm bắt cơ hội duy nhất này, nếu không tôi có thể sẽ khốn khổ giống như cha tôi, đến khi chết cũng không ai phát hiện ...

Em giống như chính cái tên của em vậy, em soi sáng cho tôi khi tôi lo lắng và chán nản. Nếu không có em, tôi sẽ không có như ngày hôm nay..."

Tô Dương ôm hộp đồ rời đi, bên ngoài nắng chói chang. Cô đi đến siêu thị gần đó mua một hộp kem vị xoài rồi ngồi xuống bên đường.

Cô vừa ăn vừa khóc, nhưng hương vị ngọt ngào cứ làm tim cô lạnh buốt.

Nhiếp Chinh Vũ, Nhiếp Chinh Vũ...

Họ quen nhau đã mười năm, hơn ba ngàn ngày đêm, hơn ba ngàn ngày đêm kiêu hãnh và tự ti, tình yêu bị trì hoãn vô cớ, cho đến khi tất cả câu hỏi mất đi câu trả lời.

Tô Dương híp mắt nhìn bầu trời, trước mắt hiện lên ánh sáng chói mắt. Cô không thấy ấm áp chút nào, chỉ thấy lạnh, lạnh đến mức đầu ngón tay run lên.

Nhiếp Chinh Vũ, anh hãy nói cho em biết, em có thể tốt hơn chứ?

Cuối bức thư đó, Nhiếp Chinh Vũ đã viết…

Mặc kệ phần đời còn lại như thế nào, tôi chỉ muốn theo đuổi hai điều.

Một là chân tướng và hai chính là em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play