“Vậy
hôm nay A Khuynh làm những gì ở trường nào?”
“Dạ,
tiết đầu tiên cô giáo gọi em lên bục giảng tự giới thiệu bản thân, làm quen với
các bạn học mới, làm bạn với họ, sau đó ở giờ ra chơi giữa giờ bọn em cùng đi
đến “Tiểu Hắc”...”
“Phụt,
“Tiểu Hắc”.” Cố Thời Hạc nghe đến đó không nhịn được phì cười: “Hồi anh vẫn còn
là học sinh của tiểu học Dương Đức, cái tên “Tiểu Hắc” dùng để gọi căng tin
trường này đã có rồi. Nhiều năm như vậy, thì ra cái cách gọi này vẫn luôn không
thay đổi…”
…
Ngày
nào Cố Thời Hạc cũng đưa đón Cố Thời Khuynh đi học. Buổi chiều mọi thứ vẫn ổn
thoả, vì buổi chiều Cố Thời Khuynh tan học khá sớm, nhưng buổi sáng hai người
sẽ thường xuyên vướng phải giờ cao điểm buổi sáng. Giờ cao điểm buổi sáng thì
dù là trên tàu điện ngầm hay xe buýt cũng sẽ có rất nhiều người. Cố Thời Hạc và
Cố Thời Khuynh chỉ có thể đứng. Để phòng ngừa việc Cố Thời Khuynh bị đám đông
ép ra xa, Cố Thời Hạc lần nào cũng một tay nắm tay vịn, một tay vòng trước ngực
Cố Thời Khuynh, ôm chặt cậu. Bởi vậy mà mỗi lần xe phanh gấp, hoặc có quá nhiều
người, Cố Thời Khuynh đều dán sát vào Cố Thời Hạc, cảm nhận độ ấm của da thịt
dưới lớp áo sơ mi được may với chất liệu mỏng của anh, ngửi mùi đàn hương nhàn
nhạt toát ra từ người anh.
Nếu
như vậy thì dù giờ cao điểm có nhiều người chen chúc hoặc chỉ được đứng cũng
không tệ lắm, Cố Thời Khuynh nghĩ vậy.
Cứ
như thế, mấy ngày trôi qua. Hôm nay, Cố Thời Hạc bỗng gọi Cố Thời Khuynh đến.
“A
Khuynh, anh có chuyện muốn nói với em một lát.”
“Dạ
vâng, anh nói đi.”
“Là
thế này, A Khuynh, anh đã thi đại học xong rồi, nhưng thời gian báo danh c� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).