Đến buổi tối lễ giáng sinh hôm nay, Cố Thời Hạc và Cố
Thời Khuynh về đến nhà. Họ treo chiếc bánh gừng hình người họ vừa mới làm cách
đó không lâu lên cây thông Noel rồi vào nhà nghỉ ngơi.
Nửa đêm khi trống đánh canh ba, cậu nhóc nào đó lại không
chịu an phận lén chạy đến phòng của Cố Thời Hạc, vén chăn của anh lên, chui vào
trong ngực anh.
Cố Thời Hạc: “...”
Cố Thời Hạc có đôi chút bất đắc dĩ, nói như thế nào bây
giờ nhỉ? Phải đối mặt với cậu nhóc mà mình yêu, buổi tối chủ động tìm anh, ngủ
với anh, ôm eo anh, thậm chí còn hay “trộm” hôn lên khuôn mặt của anh…
Như vậy thì ai chịu được? Đâu, ai chịu được?
Dù có thế nào đi chăng nữa thì Cố Thời Hạc vẫn không chịu
được, nhưng anh lại không thể phớt lờ tất cả, đành phải nhân lúc cậu nhóc kia
ngủ say kéo khoảng cách giữa hai người ra một đoạn nhỏ, sau đó lại dùng tay
mình tự giải quyết.
Dù gì thì người cũng đã chạy đến phòng anh rồi, sao anh
có thể mặc kệ mà đuổi cậu về được.
Một đêm không mộng mị.
–
Lễ giáng sinh qua đi, “tháng cuối kì” cũng nôn nao chạy
đến. Dù là sinh viên năm hai như Cố Thời Khuynh hay là nghiên cứu sinh năm một
như Cố Thời Hạc thì đều đang rục rịch chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Hai người đã hẹn nhau rằng sẽ ôn tập cùng nhau trước ngày
thi một tuần, nhưng không thể làm các hành động quá mức thân thiết. Nói chung
là không được ảnh hưởng đến tiến độ ôn tập của đối phương.
Đầu tháng một, sau vài đêm thức trắng ôn tập lại và hoàn
thành bài thi cuối, hai người họ dọn dẹp ký túc xá, lên xe Cố Tri Trạch tới đón
để về nhà.
Kỳ nghỉ đông nhàn nhã vui vẻ lại bắt đầu.
Hôm nay, Cố Thời Hạc và Cố Thời Khuynh ở nhà, mỗi người
ngồi trên một cái chăn mềm, ăn bát đậu đỏ dầm nóng hổi Cố Thời Hạc mới nấu sáng
nay.
Vào mùa đông lạnh lẽo, được thưởng thức một bát đậu đỏ
dầm nóng hổi cùng người mình yêu thì thật không gì hạnh phúc bằng.
"Anh à, em đang nghĩ, sau này em sẽ thật may mắn,
bởi vì em có một người anh gần như có thể làm được tất cả."
Cố Thời Hạc nghe được những lời này thì mỉm cười: “Đúng
vậy, nếu không đa năng như vậy thì sao có thể thu hút được A Khuynh đây?”
“Không đâu, anh, anh không cần làm gì cả. Chỉ cần anh
đứng yên một chỗ thôi cũng đã đủ thu hút em rồi.”
“Ồ, vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Hai người vừa cười đùa, vừa xử lý sạch sẽ bát đậu đỏ dầm.
Cố Thời Khuynh xung phong nhận việc rửa bát.
Đang rửa bát, Cố Thời Khuynh bỗng cảm giác được có một
đôi tay thon dài ôm lấy eo cậu. Chủ nhân của đôi tay kia cúi người, phải hơi
thở của người đó vào cổ cậu.
Cố Thời Khuynh cảm thấy ngưa ngứa, rụt cổ lại: “Anh à?”
“A Khuynh, anh đang nghĩ xem bao giờ chúng ta mới có thể
nói chuyện tụi mình đang ở bên nhau cho cha mẹ biết.”
Động tác của Cố Thời Khuynh cứng đờ.
Cậu tỏ vẻ thoải mái đáp lại: “Vậy… nếu cha mẹ đã biết mà
không đồng ý thì chú ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).