Đầu tháng mười hai, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Nhiều
người cho rằng thời gian chuyển mùa từ thu sang đông sẽ từ từ chậm rãi. Nhưng
thật ra lại không phải, chuyển lạnh chỉ là chuyện trong một sớm một chiều.
Đợt lạnh ấp đến, dường như nhiệt độ ở Nam Thành đã giảm
xuống một đến ba độ sau một đêm.
Vài ngày trước, Cố Thời Hạc dặn dò Cố Thời khuynh phải
mặc thêm quần áo để giữ ấm. Nhưng có lẽ do sức khoẻ của Cố Thời Khuynh quá yếu,
dù có quấn người kín mít rồi anh vẫn bị cảm lạnh rồi sốt.
Cố Thời Hạc xin nghỉ hộ Cố Thời Khuynh. Lúc này, anh
không có tiết học nào, có thể ở trong ký túc xá của Cố Thời Khuynh để chăm sóc
cậu: “Còn khó chịu à? A Khuynh? Nếu ngày mai vẫn chưa hạ sốt, chúng ta sẽ đi
bệnh viện…”
“Ừm…”
Cố Thời Hạc đưa tay sờ trán Cố Thời Khuynh, nhiệt độ vẫn
cao như vậy. Anh bỏ chiếc khăn đang đắp trên trán em trai xuống, nhúng vào nước
lạnh, vắt khô rồi đắp lại lên trán.
“Anh ơi, em khát nước, em muốn uống nước…”
“Được rồi, đừng nhúc nhích, anh rót nước cho em.”
Cố Thời Hạc đứng dậy, cầm cốc nước của Cố Thời Khuynh, đi
đến bình nước rót một cốc nước ấm, thổi vài cái rồi mới cẩn thận đưa cho cậu.
“Uống từ từ thôi, cẩn thận không bỏng đấy.”
Cố Thời hạc đã mua thuốc hạ sốt, đã cho Cố Thời Khuynh
uống. Nhưng hình như tác dụng của thuốc không nhanh lắm. Trưa hôm đó, Cố Thời
Khuynh nói rằng cậu không thèm ăn cái gì và không muốn ăn trưa nữa. Tất nhiên
là Cố Thời Hạc không đồng ý. Anh đã gọi ít nhất một bát cháo loãng đến ký túc
xá của cậu rồi bón cho cậu từng thìa một. Ăn được nửa bát, Cố Thời Khuynh nói
rằng cậu thực sự không muốn ăn nữa, vì vậy Cố Thời Hạc đành phải giải quyết nốt
phần còn lại. Không được lãng phí thức ăn.
Cố Thời Hạc nhìn anh cậu tự nhiên ăn hết phần cháo còn
lại bằng chiếc thìa mà cậu vừa ăn, lỗ tai vốn đã hơi đỏ giờ lại càng đỏ hơn.
Đến buổi tối, Cố Thời Hạc đo nhiệt độ cơ thể của Cố Thời
Khuynh - 38,3 độ. Cậu vẫn còn sốt nhẹ. Thấy em trai không muốn ăn gì, Cố Thời Hạc
cũng không quấy rầy cậu nữa, rót một cốc nước ấm, cho Cố Thời Khuynh uống thuốc
xong thì bảo cậu nằm xuống nghỉ ngơi.
Trời chạng vạng tối, Cố Thời Hạc cũng phải về ký túc xá.
Cố Thời Hạc đắp chăn thật kín giúp Cố Thời Khuynh. Anh nghĩ cậu đã ngủ say nên
định cứ như thế yên lặng rời đi. Không ngờ cậu lại nắm lấy vạt áo của anh.
“Anh ơi, anh đừng đi, ở lại với em… được không?”
Cố Thời Hạc: “...”
Cố Thời Hạc thở dài một hơi. Đúng vậy trong khoảnh khắc
anh nhìn vào đôi mắt xinh đẹp tinh tế kia của Cố Thời Khuynh thì anh đã không
nỡ rời đi rồi.
“Được, anh đồng ý với A Khuynh, không đi đâu cả. Đêm nay
anh sẽ ở đây với em.”
Sau đó, anh chào hỏi những người bạn cùng phòng của Cố
Thời Khuynh. Anh nói anh lo lắng cho em trai mình nên đêm nay sẽ ở lại để chăm
sóc cho cậu. Bạn cùng phòng của Cố Thời Khuynh cũng tỏ ra thông cảm rồi việc ai
người nấy làm.
Đêm xuống, Cố Thời Khuynh thì thầm với Cố Thời Hạc: “Anh
ơi, em thấy lạnh quá. Em muốn ôm thứ gì đó ấm áp để ngủ…”
Cố Thời Hạc do dự một lúc, sau đó anh cởi áo khoác ngoài,
cẩn thận vén một góc chăn lên, nằm xuống bên cạnh Cố Thời Khuynh rồi ôm chặt
lấy cậu, truyền nhiệt từ cơ thể anh sang cho cậu c� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).