“Tèn ten! Đây là quà sinh nhật anh tặng A Khuynh."
Tay Cố Thời Hạc ôm một hộp quà, đưa tới trước mặt Cố Thời Khuynh.
"Bây giờ em có thể mở nó ra không anh?"
"Đương nhiên là được rồi."
Vì thế Cố Thời Khuynh mở hộp quà ra, một chiếc khăn quàng
cổ màu đỏ lặng lẽ nằm im lìm trong hộp quà.
Cố Thời Khuynh ngẩn người. Cố Thời Hạc lấy chiếc khăn
quàng cổ từ trong hộp ra, cuốn từng vòng quanh cổ của Cố Thời Khuynh.
“Sinh nhật vui vẻ, A Khuynh.”
“Em cảm ơn anh."
“A Khuynh không cần khách khí với anh như vậy.” Cố Thời
Hạc xoa đầu Cố Thời Khuynh rồi nói với cậu: “Hôm nay em muốn ăn sáng ở nhà hay
ra ngoài ăn đây?”
“Em muốn đi ăn quán bún trường thọ lần trước em đi cùng
anh.”
“Phụt, được thôi, hôm nay người sinh nhật là người lớn
nhất. Anh nghe A Khuynh, chúng ta đu ăn bún trường thọ đi.”
Cố Thời Khuynh đeo chiếc khăn quàng cổ Cố Thời Hạc tặng
anh. Hai người họ đánh răng rửa mặt xong thì cùng đi tới cửa hàng bún ốc mà họ
đã cùng nhau ăn vào sinh nhật của Cố Thời Hạc lúc trước, cùng ăn hai bát
"bún trường thọ".
Dì Triệu nhìn thấy hai vị khách cũ đã lâu không ghé liền
nhiệt tình tiếp đón bọn họ.
Ăn "bún trường thọ" xong, hai người cùng hòa
vào đường phố đông như trẩy hội.
“A Khuynh, em muốn đi đâu chơi tiếp nhỉ?”
“Ừm? Em cũng không biết…” Cố Thời Khuynh không nghĩ ra
nghiêng đầu.
“Vậy… em có muốn đi công viên giải trí chơi không?” Cố
Thời Hạc cười đề nghị. Anh mới nhận ra hình như anh chưa từng đưa em trai mình
đi công viên giải trí chơi.
“Dạ muốn.”
“Vậy hôm nay chúng ta sẽ đi công viên giải trí chơi nha.”
Hôm nay vừa lúc là sinh nhật của Cố Thời Khuynh, vừa lúc có thể đi công viên
giải trí chơi.
Ngày hôm nay lại đúng vào ngày cuối tuần, khắp các ngõ
ngách của công viên giải trí toàn là tiếng cười nói của du khách tới chơi.
Có những đôi bạn trẻ mặc đồ đôi đi hẹn hò vào cuối tuần,
cũng có những gia đình đưa con cái ra ngoài chơi, có những đám bạn tụ tập lại
với nhau vừa nói vừa cười, lại có những du khách tới đây đi dạo một mình. Công
viên giải trí vô cùng sôi động..
“A Khuynh, chỗ này hơi nhiều người. Em nhớ nắm chắc tay
anh nhé, đừng buông ra.”
“Dạ vâng.” Cố Thời Khuynh duỗi tay mình nắm lấy tay anh.
“Em muốn chơi cái gì đầu tiên?” Cố Thời Hạc hỏi Cố Thời
Khuynh.
Cố Thời Khuynh không nói lời nào, ánh mắt bị thu hút bởi
vòng quay ngựa gỗ không ngừng quay theo tiếng nhạc.
Cố Thời Hạc nhìn qua đó theo ánh mắt của Cố Thời Khuynh.
Anh lập tức khẽ cong khoé miệng
“Chúng ta ngồi vòng xoay ngựa gỗ trước có được không?”
Đôi mắt Cố Thời Khuynh tức khắc sáng ngời: "Dạ
được."
“Đi thôi.” Có đôi khi, Cố Thời Hạc nhận ra suy nghĩ của
trẻ con đều viết hết trên mặt, nhìn một cái là có thể hiểu được cậu đang nghĩ
gì.
Hai người xếp hàng mua vé vào cửa, sau đó mỗi người cưỡi
một chú ngựa nhỏ khác nhau.
Tiếng nhạc Jingle Bells vang lên, ngựa gỗ bắt đầu chuyển
động.
Những đứa trẻ xung quanh cũng đang ngồi trên con ngựa gỗ
bắt đầu reo hò sung sướng.
–
“Di chuyển rồi!”
“Yeee!”
“Cha, cha, cha…� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).