Chụp ảnh xong, hai người lại đi dọc theo con đường mòn
trên núi một lát. Đi được một chốc lại dừng, ngắm nghía cảnh đẹp trên đỉnh núi.
Cố Thời Khuynh nhìn thấy có quả thông rơi ở góc đường,
cậu lon ton chạy tới, nhặt quả thông lên.
“Anh ơi, em mang quả thông này về nhà được không?”
“Dĩ nhiên là được rồi.” Có lẽ trẻ con sẽ thích mấy thứ đồ
chơi nho nhỏ, Cố Thời Hạc nghĩ như vậy.
Đỉnh núi Phi Tú Phong có một ngôi miếu, gọi là miếu Tê
Phi. Bên trong miếu thời một số vị thần tiên trong truyền thuyết. Thế nhưng cụ
thể là thần thánh phương nào thì Cố Thời Hạc không để ý, vì anh là một người
không tin thờ quỷ thần, theo thuyết vô thần.
Nhưng bấy giờ, Cố Thời Hạc lại nhìn thấy những đoàn du
khách nối đuôi nhau không dứt đi vào ngôi miếu, hương khói nghi ngút không ngừng.
Anh nhìn sang cậu bé đáng yêu đang nắm tay anh, đừng bên cạnh anh, bỗng nhiên
lại nảy ra ý tưởng muốn cầu trời thần ban phúc.
“A Khuynh, đây là ngôi miếu ở trên đỉnh Phi Tú Phong,
người ta gọi là miếu Tê Phi. Em có muốn đi vào cầu nguyện không?”
“Dạ vâng.”
Cố Thời Hạc nắm tay dắt Cố Thời Khuynh đi vào. Hai người
cùng hướng về bức tượng sơn thủy được thờ trong chùa, chắp tay trước ngực, hai
mắt nhắm nghiền, thành tâm cầu nguyện.
Cầu cho A Khuynh vui vẻ an khang, vạn sự như ý.
Cố Thời Khuynh cũng học theo Cố Thời Hạc, chắp tay trước
ngực giống anh, nhắm mắt cầu nguyện.
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).