Kỷ Cảnh gửi địa chỉ là ở gần một công viên nhỏ, xung quanh công viên có rất nhiều tòa nhà dân cư, sau bữa tối có rất nhiều đi dạo ở đây.

Tô Giai Tuệ chân trước vừa bước vào công viên, chân sau đã có người đưa hoa hồng cho cô, trong đó có một cặp vợ chồng già, cũng có cặp đôi trẻ, có người mang theo trẻ nhỏ, có người lại dắt theo chó.

Sau khi nhận bó hoa hồng trên tay, Tô Giai Tuệ có lẽ đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng đầu óc lại trở nên rối bời, giống như cơn say dần dần dâng lên khiến trái tim đập loạn nhịp.

Rõ ràng là rất đông ngươi nhưng xung quanh lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi Tô Giai Tuệ có thể nghe được trái tim mình đập.

Nói thật là, đối với tâm trạng lúc này của mình, Tô Giai Tuệ đều có chút ngoài ý muốn, dù sao thì Kỷ Cảnh luôn nói về chuyện cầu hôn bên tai, luôn hỏi những câu hỏi "Lúc nào thì chúng ta cầu hôn?", hơn nữa các câu hỏi giống như vô tận, gọi là mài đá cứng thành mềm.

Về phần cầu hôn, Kỷ Cảnh mấy năm nay số lần cầu hôn cô không đến một nghìn lần nhưng cũng phải được tám trăm, Tô Giai Tuệ nghe quá nhiều, nên không tránh khỏi trở nên vô cảm, có lúc bận rộn và lơ đãng, đã vô thức phớt lờ lời nói thoáng qua bên tai, khiến Kỷ Cảnh rất nhiều lần tức giận, mà Kỷ Cảnh khi tức giận thì giống như quỷ ám vậy, không ăn cơm, không ngủ, không ngừng tìm việc làm, dùng cách hành hạ dày vò bản thân để trừng phạt cô.

Tô Giai Tuệ không chịu nổi những thứ này của Kỷ Cảnh, cảm giác còn đáng sợ hơn chiến tranh lạnh, vậy nên sau này thông suốt, Kỷ Cảnh vừa nói đến chuyện kết hôn, cô lập tức lấy ra rất nhiều tài liệu hồ sơ để thể hiện ý kiến của mình với Kỷ Cảnh— Sáng mai chúng ta đến Cục Dân Chính.

Nếu không có cái gật đầu của ông Tô, Kỷ Cảnh nào dám đến hẳn Cục Dân Chính, nhưng cái mà Kỷ Cảnh muốn chỉ là thái độ chủ động của Tô Giai Tuệ khi bước vào lễ đường mà thôi.

Kỷ Cảnh giống Lâm Đại Ngọc ở một số phương diện, trước khi Lâm Đại Ngọc và Giả Bảo Ngọc trao trái tim mình cho nhau, Lâm Đại Ngọc luôn lo những gì được và mất, sau khi trao trái tim cho nhau, lại lo lắng về tương lai hôn nhân.

Về điểm này, Tô Giai Tuệ chỉ có thể nói đây là tính cách trời sinh của Kỷ Cảnh, nếu không lo lắng về những gì được mất sẽ rất vô lý, cũng may cô không giống Giả Bảo Ngọc lúc nào cũng bị vây quanh bởi hàng ngàn bông hoa.

Tô Giai Tuệ nhận một bông hồng tinh xảo khác từ tay một cô gái nhỏ, mím môi cười nhưng trong lòng càng thêm rối bời, chạm vào vòng cổ ngọc trai của mình, lại lén lút nhìn xuống bên dưới của mình.

Chiếc váy màu xanh nhạt cùng đôi giày cao gót trắng, đều mua từ năm ngoái, cất kỹ trong hộp đã lâu, đến trưa hôm nay Kỷ Cảnh mới mò ra được, dùng hai tay hai chân đề cử, đánh bại niềm vui mới gần đây của Tô Giai Tuệ, khiến bộ đồ này lại lần nữa được thấy ánh sáng.(Ứng dụng TᎩT)

Tô Giai Tuệ hơi hơi thả lỏng hơi thở, cảm thấy rất may mắn vì buổi trưa đã không tranh giành với Kỷ Cảnh, không mặc chiếc váy họa tiết da báo kia ra ngoài.

Kỷ Cảnh rất biết làm thế nào cho phù hợp.

Đi sâu vào trong công viên, xung quanh càng ngày càng tối, chỉ có đình giữa hồ  phía trước là ánh đèn rực rỡ, cây cầu gỗ dẫn đến đến đình hồ được bao phủ bởi bóng bay và ánh đè

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play