Kỷ Cảnh lại đấm vào mặt Trần Húc thêm một phát nữa, cú đấm này đánh thẳng vào xương trán, và cơn đau truyền tới hoàn toàn khác so với ban nãy.
Ánh mắt của Trần Húc nhìn chằn chọc vào một điểm, nhưng cậu vẫn có thể thấy rõ được những bông pháo hoa lộng lẫy phía sau lưng Kỷ Cảnh trên nền bầu trời u tối.
Chỉ là Tô Giai Tuệ đã nói rằng quả pháo này là loại "siêu bự", chỉ có một quả duy nhất, và chỉ dành riêng cho một mình Kỷ Cảnh mà thôi.
Cậu ấy nhét một viên kẹo vào trong miệng của Kỷ Cảnh, cho anh ấy cắn nó ra để được ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của viên kẹo nhỏ, nhưng anh ấy lại không muốn ngửi hương thơm đó, thay vào đó anh ấy muốn đánh cho cậu một trận, trên đời này làm sao lại có lẽ như vậy.
Trần Húc mím môi, sắc mặt đầy căng thẳng, cố nén lại cơn đau, cậu túm lấy cổ áo của Kỷ Cảnh, đẩy Kỷ Cảnh ngã xuống đất, hung hăng đấm trả lại Kỷ Cảnh: “Cậu đánh tôi!” Tôi, cậu là người không có đủ tư cách nhất trên đời để đánh tôi!"
Kỷ Cảnh nhấc chân, dùng đầu gối đạp cậu ấy ra, lại nhào lên người cậu, suýt chút nữa thì anh tặng cho cậu ấy một vết cắn lớn.
Cho đến thời khắc này, cảm xúc của cả hai đã hoàn toàn mất kiểm soát. Họ đã vật lộn đánh đấm lẫn nhau trên nóc nhà để xe không mấy rộng rãi, nhưng đánh nhau, đặc biệt là đánh nhau bằng tất cả tính mạng, thực sự là một việc khó khăn sẽ nhanh chóng làm cho cả hai người bị cạn kiệt hết toàn bộ sức lực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play