Tô Giai Tuệ vốn có dáng người cao ráo, tứ chi mảnh khảnh, hơn nữa, lời nói và hành động của cô luôn mang theo khí thế hung hãn, cho dù đứng giữa một đám người lớn cũng không có vẻ như con chim nhỏ nép vào người.
Nhưng vào lúc này, cô quỳ trên mặt đất, được Trần Húc ôm trong lòng, nhìn qua rất mảnh khảnh yếu đuối.
Kỷ Cảnh biết rằng Trần Húc sẽ cần một chỗ dựa tinh thần, cũng biết rằng Tô Giai Tuệ đang an ủi Trần Húc, nhưng… hai người ôm nhau chặt quá.
Trước kia, anh chưa bao giờ ôm cô như thế này cả.
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Kỷ Cảnh, anh đưa chiếc áo khoác đen trong tay cho Giang Diên: "Trời lạnh, mặc vào đi."
Giang Diên không có áo khoác sẫm màu mà chỉ mặc một chiếc áo dài tay không dày không mỏng, hoàn toàn không thể chống lại cái lạnh của buổi sáng tháng mười hai.
"Cảm ơn." Giang Diên nhận lấy chiếc áo khoác, nghĩ rằng có đôi khi Kỷ Cảnh thật tinh tế, không giống một cậu bé, anh thích Tô Giai Tuệ, người luôn cẩu thả trong mọi việc, như vậy, nhất định cả đời này Kỷ Cảnh sẽ phải chịu rất nhiều uất ức.
Nghe thấy âm thanh của Kỷ Cảnh, Trần Húc như tỉnh mộng, vội vàng rút tay về, vô cùng áy náy.
May mắn thay, không ai nhận thấy sự kỳ lạ của Trần Húc. Tô Giai Tuệ lại lấy cổ tay áo lau nước mắt cho Trần Húc: "Khóc đủ rồi thì lấy lại tinh thần đi, còn rất nhiều việc phải làm."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play