Ngay khi phòng bếp lên lửa, Tô Giai Hòa mượn cớ âm thanh máy hút mùi quá ồn mà bỏ chạy.

Tô Giai Tuệ nói cậu ấy học hành không ra làm sao, nhưng phá hỏng thì không ít.

Giang Diên vừa dọn dẹp những thứ ở trên bàn ăn vừa nói đỡ cho Tô Giai Hòa:

“Biểu hiện hôm nay của em ấy khá tốt, ăn cơm xong rồi tiếp tục.”

“Để tôi xem bộ đề mà nó vừa làm.”

“Ở đây.”

“Ồ, phần phía sau khó như vậy.”

“Giai Hòa vừa mới tiến bộ liền không để tâm, tìm cho em ấy một bộ khó, để áp chế tình tình kiêu ngạo của em ấy.”

“Không sai, chính là như vậy.”

Nhìn thấy hai người cậu nói tôi đáp, trò chuyện qua lại, Kỷ Cảnh rất muốn tham gia vào, tìm chút cảm giác tồn tại, nhưng thực sự không thể bắt chuyện với chủ đề này, cho nên không khỏi thở dài.

Kỷ Cảnh thực sự khó chấp nhận việc Tô Giai Tuệ và Giang Diên sống chung với nhau ngày đêm, nhưng cũng thực sự cảm thấy con người Giang Diên cũng khá tốt.

Nói cái gì mà cho Trần Húc một cơ hội xum xoe, chẳng qua chỉ mượn cớ mà thôi, anh ngại không nói thật với Trần Húc, chuyện đến trước mắt bản thân có chút chùn chân.

Âm thầm động tay động chân để cho Giang Diên dọn ra khỏi Tô gia, không phải vấn đề lớn, Giang Diên cũng không bị ảnh hưởng, suy cho cùng đối với học sinh lớp 12  mà nói, ngoại trú còn bất lợi hơn nội trú, cho dù là được đưa đón bằng xe nhà, mỗi ngày cũng phải chậm trễ ở trên đường hơn nửa tiếng đồng hồ.

Nhưng trong lòng Kỷ Cảnh hiểu rõ, một khi anh làm như vậy, nếu như bại lộ, chỉ có hai kết quả, một là Giang Diên sẽ cách xa anh và Tô Giai Tuệ từ bây giờ, hai là Giang Diên và Tô Giai Tuệ cùng nhau xa lánh anh.

Cho dù kết quả như nào cũng không phải là điều Kỷ Cảnh mong muốn.

“Haizz...”

“Anh sao vậy, cứ than ngắn thở dài.”

“Anh buồn.”

“Anh có bệnh à.”

Bạn gái vỗ đầu anh, bảo anh đi vào nhà bếp lấy bát dĩa.

Thành thật mà nói, Kỷ Cảnh vô cùng không thích thái độ Tô Giai Tuệ coi anh giống như con trai này, đặc biệt Tô Giai Tuệ cũng thường có thái độ này đối với Tô Giai Hòa và Trần Húc, có vẻ người bạn trai như anh không quá đặc biệt, càng khiến cho Giang Diên đặc biệt hơn.

Tại sao Tô Giai Tuệ lại đối xử lịch sự với Giang Diên như vậy?

Kỷ Cảnh đếm đũa, khóe mắt liếc nhìn đánh giá Giang Diên. Xét về ngoại hình, anh chắc chắn đẹp trai hơn Giang Diên, xét về chiều cao, anh cao hơn Giang Diên khoảng 1cm, xét về gia cảnh, anh có tiền, cha mẹ Giang Diên song toàn, miễn cưỡng ngang nhau.

Giang Diên có thể thắng được anh, dường như chỉ có bộ não phi thường kia.

Mặc dù lấy khuyết điểm của mình đi phân cao thấp với điểm mạnh của người khác thật ngu ngốc, nhưng Kỷ Cảnh vẫn quyết định bắt đầu học tập chăm chỉ vào ngày mai, tiến lên mỗi ngày.

Thứ hai khai giảng, chủ nhiệm lớp đã công bố kết quả bài kiểm tra cuối tháng, ngoại trừ Giang Diên, điểm của những bạn học còn lại không khả quan lắm, bởi vì độ khó của bộ đề rất rất sâu.

Điểm của mọi người đều kém, chủ nhiệm lớp chỉ có thể trịnh trọng nói:

“Lấy lại trạng thái của các em, còn muốn kỳ nghỉ dài sao? Ba ngày đã đủ rồi.”

Tô Giai Tuệ nằm sấp trên bảng điểm, vẻ mặt uể oải.

Cô đã sớm biết thứ hạng của mình đã tụt, nhưng không ngờ còn có phân đoạn hành xử công khai.

Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, liếc nhìn cô, chậm rãi nói:

“Đường nhiên, một lần thi tháng không thể quyết định được cả đời, đường gập ghềnh cũng không ảnh hưởng đến tiến độ, quay đầu nhìn lại, chi bằng sải bước tiến về phía trước. Cất hết bảng điểm đi, bây giờ hãy nói về đề thi tháng.”

Tô Giai Tuệ nghe vậy, ngồi thẳng dậy, rất dứt khoát vò bảng điểm thành một quả bóng, nhét vào trong túi rác treo bên cạnh bàn học.

“Trốn tránh hiện thực à?”

“Dù sao thì tôi cũng thấy xấu hổ khi cầm về nhà cho bố mẹ tôi xem.”

“Có áp lực mới có động lực.”

Lâm Tư Miểu đàng hoàng cất bảng điểm đi, nghiến răng nói:

“Tôi không tin, tôi thi không qua Giang Diên.”

Tô Giai Tuệ vô cùng nể phục bạn cùng bàn mình, không phải ai cũng có tinh thần dũng cảm leo lên đỉnh cao này:

“Cậu đuổi theo cậu ấy, tôi đuổi theo cậu, tôi là tầng thấp nhất của chuỗi sinh vật.”

Có lẽ bởi vì điểm đã có, dây thần kinh căng thẳng của Lâm Tư Miểu tạm thời thả lỏng, hiếm khi nói chuyện phiếm trong lớp học:

“Chị gái ơi, tôi mỗi ngày đều thức đến hai giờ sáng, bọng mắt sắp rơi xuống đất luôn rồi, còn cậu, ăn no uống đầy, hưởng thụ thanh xuân, còn có thời gian yêu đương, làm người đừng quá tham lam.”

Tô Giai Tuệ nhìn bảng đen, khẽ quay đầu, mắt nhìn thẳng nói:

“Thức khuya ai mà không biết, cậu đợi đi, tháng sau tôi nhất định sẽ ngóc đầu trở lại.”

Lâm Tư Miểu khẽ cười:

“Thực sự tham lam cũng không sao, tôi chỉ sợ cậu gà bay trứng vỡ, mất cả chì lẫn chài.”

“... Cậu nói thẳng đi.”

“Sáng hôm nay tôi nghe Quý Mộc Điềm nói chuyện với Đường Thư ở phòng lấy nước, cậu ta đã chuyển đến ký túc xá nhân viên rồi, là Kỷ Cảnh giúp làm thủ tục, chuyện này cậu biết không?”

Đến rồi, “bất khả kháng” chết tiệt kia lại đến rồi.

Tô Giai Tuệ giật giật khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười:

“Tôi rất muốn nói mình biết, cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết.”

“Không có gì, người ta cố ý nói trước mặt tôi mà, chính là vì hy vọng tôi chuyển lời lại, tôi không thể để cho người ta thất vọng được.”

“Vậy phải cảm ơn cậu vì chuyện này mà cùng tôi làm việc riêng trong giờ học, cho dù như thế nào, nợ cậu một ân tình.”

“Cho nợ, làm việc riêng đến đây dừng được rồi, tôi phải nghe giảng đây.”

Tô Giai Tuệ nén giận trong lòng, đã như vậy rồi không thể tiếp tục nghe được nữa, cô nghĩ, có thể chịu đựng được hay không, điều này quả thực bắt buộc cô đi trên con đường nữ phụ độc ác.

Rốt cuộc cũng không chịu đựng được, cô giơ tay:

“Thầy ơi, em muốn đi vệ sinh.”

Kỷ Cảnh ở hàng sau vốn đang cố gắng thử nghiêm túc nghe giảng, mặc dù không nghe vào được bao nhiêu, nhưng dù sao thì sự chú ý vẫn luôn tập trung trên người giáo viên chủ nhiệm, Tô Giai Tuệ vừa mở miệng, anh nghe được trong giọng điệu trầm tĩnh kia một mùi vị “cơn giông trước mưa” kia. Nào phải muốn đi vệ sinh, rõ ràng là muốn đi đánh nhau.

Thấy Tô Giai Tuệ không quay đầu lại nhanh chóng rời khỏi phòng học, Kỷ Cảnh không thể ngồi yên được nữa, lập tức giơ tay.

Liên tục bị ngắt lời hai lần, giáo viên chủ nhiệm lộ ra vẻ khó chịu, không khách khí giống như đối với Tô Giai Tuệ:

“Em lại muốn làm cái gì?”

“Em, đi vệ sinh.”

“Nhịn đi! Em là cô gái nhỏ à! Đi vệ sinh còn phải đi cùng nhau!”

Nếu đổi lại là hai năm trước, bị mắng trước mặt mọi người, Kỷ Cảnh cho dù như thế nào cũng sẽ không nhịn được, nhất định công khai chống đối với giáo viên chủ nhiệm, làm ra bộ mặt lạnh lùng quay đầu đi. Nhưng thời gian hai năm, tính tình của anh đã được xoa dịu đi, đầu óc cũng hoạt bát hơn, chỉ đứng dậy đến bục giảng bước lên, nhón chân ghé sát vào tai giáo viên chủ nhiệm, nhỏ giọng nói:

“Chị Tuệ muốn em mua cho cô ấy đồ...”

Tiết học đầu tiên vừa vào lớp không bao lâu, Tô Giai Tuệ chạy đi vệ sinh, sắc mặt nhìn có vẻ hơi khó chịu, không thể không nói, thật sự rất giống với bà dì đến, không mang theo băng vệ sinh, bảo Kỷ Cảnh đi mua giúp, ngẫm nghĩ cũng rất hợp lý.

Giáo viên chủ nhiệm hắng giọng, xua tay với anh:

“Đi đi, đi đi.”

Kế hoạch thành công, Kỷ Cảnh vui mừng, còn cảm thấy hơi buồn cười, anh không hiểu tại sao mình lại thay đổi như vậy, hình như còn không biết xấu hổ, ngay cả bố anh và mẹ kế anh cũng có thể sống chung hòa thuận trở thành một gia đình yêu thương.

Ra khỏi phòng học, đi đến góc rẽ cầu thang, đụng phải Tô Giai Tuệ, Kỷ Cảnh bị đôi mắt trừng to giận dữ của Tô Giai Tuệ dọa giật mình:

“Em không, không đi vệ sinh sao?”

“Em đang đợi anh.”

“Hả?”

“Anh đi theo em qua đây.”

Tòa nhà dạy học có sân thượng, đầu năm lớp 10 từng là căn cứ của những học sinh hư do Kỷ Cảnh đứng đầu, bọn họ nhiều lần thảo luận tranh đấu với Tô Giai Tuệ ở đây.

Khi đó Kỷ Cảnh có biệt danh là tóc xoăn, thật sự rất ghét Tô Giai Tuệ, bởi vì không cần tiêu tiền cho bạn gái, ra tay cũng rất hào phóng, chỉ cần làm cho Tô Giai Tuệ đau khổ, anh nhất định sẽ thưởng lớn, vì vậy trên sân thượng thường xuyên xuất hiện những cảnh hài hước của các đàn em vây quanh anh tranh giành hiến kế.

Nhưng đáng tiếc sau đó hang ổ bị phá bỏ. Tô Giai Tuệ cực kỳ nham hiểm nhặt một đống tàn thuốc bên ngoài trường học, ném toàn bộ lên sân thượng, còn hiệu trưởng giáo viên chủ nhiệm đến bắt bọn họ đang hoạt động, từ đó kể về sau sân thượng trở thành khu vực cấm của bọn họ.

Hiếm khi về lại nơi chốn cũ, Kỷ Cảnh lẽ ra nên tràn ngập cảm xúc, nhưng vẻ mặt tức giận của bạn gái, khiến cho anh do dự trong lòng, hơi thấp thỏm kéo cổ tay áo cả Tô Giai Tuệ:

“Em đi chậm một chút... anh theo không kịp.”

Kỷ Cảnh sải bước dài, nếu thật sự muốn đuổi theo thì sao mà không kịp, chỉ là anh sợ, nên không dám đi quá nhanh.

Tô Giai Tuệ quay đầu liếc anh:

“Đừng sợ, không đến nỗi giết người diệt khẩu đâu.”

Kỷ Cảnh vịn lan can, không chịu vào trong:

“Sao vậy, có thể cho anh một chút vui vẻ không?”

Tô Giai Tuệ bước lên bậc thang, nhìn anh:

“Nghe nói anh giúp Quý Mộc Điềm ở ký túc xá nhân viên.”

“...”

“Có việc này không?”

Thời gian dài như vậy, không chỉ tính tình Kỷ Cảnh được mài giũa, mà tính tình Tô Giai Tuệ cũng tốt lên không ít, không dễ dàng kích động nổi giận, nhưng khi cô bất thình lình nổi giận, tim của Kỷ Cảnh run lên, cảm giác như giây tiếp theo bệnh tim sẽ tái phát.

“Có, có, anh chưa kịp nói với em.”

“Anh cái rắm! Ngày hôm qua anh ở nhà em từ mười một giờ sáng đến năm giờ chiều, bảy tiếng rưỡi đồng hồ, anh không kịp nói với em? Chẳng lẽ nửa đêm anh chạy đến trường giúp cô ta à!”

Súng liên thanh.

Kỷ Cảnh cảm thấy mình giống như bị súng liên thanh bắn một viên đạn hình con thoi, còn phải đứng giữa một phiên tòa hỏng be hỏng bét chờ thẩm phán.

“Em nghe anh giải thích...”

“Em không nói là không nghe, chỉ là anh tốt nhất đừng bịa chuyện.”

“Cái đó, Quý Mộc Điềm trong nhà cô ta...”

“Nhà cô ta như thế nào không cần anh nói, em rất rõ.”

“Em biết rõ?”

Khả năng nghe ngóng thông tin của Trình Hướng Tuyết vô cùng lợi hại, huống hồ Quý Mộc Điềm về chuyện này hoàn toàn không có ý che giấu, trong trường không ít bạn học đều biết, tối hôm kia Tô Giai Tuệ đã biết được hoàn cảnh tương đối khó khăn trước mắt và tình hình gia đình của Quý Mộc Điềm từ Trình Hướng Tuyết, cô vốn định đưa cho Quý Mộc Điềm một khoản tiền, hỗ trợ cô ta về quê học ở tỉnh lỵ.

Khi Quý Mộc Điềm rời khỏi Hải Cao, “bất khả kháng” do cốt truyện mang đến tự nhiên sẽ sụp đổ.

Nhưng Tô Giai Tuệ không bao giờ ngờ đến, Kỷ Cảnh trực tiếp giúp Quý Mộc Điềm giải quyết khó khăn.

“Bây giờ em hỏi anh, tại sao lại giấu em?”

“Bởi vì... em sẽ không vui. Nhưng em có thể đừng giống như thẩm vấn tù nhân để hỏi anh được không.”

“Anh chột dạ, nên tìm lỗi ở trên người em sao?”

“Anh chột dạ cái gì, anh chỉ không muốn em tức giận như bây giờ thôi.”

“Anh biết em sẽ tức giận tại sao còn làm như vậy.”

Kỷ Cảnh hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho mình bình tĩnh nhất có thể, lý trí giống như Tô Giai Tuệ:

“Trước kỳ nghỉ một ngày, anh và Trần Húc tình cờ gặp Quý Mộc Điềm ở Bạch Dương, lúc đó có một người con trai quấy rầy cô ta, chúng ta là bạn học cùng lớp, anh cũng không thể trơ mắt đứng nhìn cô ta bị người ta bắt nạt? Sau khi tên đó bị anh đuổi đi, Trần Húc nói rằng một cô gái giống như Quý Mộc Điềm, sống ở đây không quá an toàn, trùng hợp, đúng lúc ký túc xá nhân viên trong trường trống một phòng, anh thấy Trần Húc rất muốn giúp cô ta, nên nói với trường học để đăng ký, để cho cô ta đến ở trong ký túc xá nhân viên, cho nên hôm qua lúc em tìm anh, anh mới nói với em là đang giúp Trần Húc.”

Tình cờ, trùng hợp.

Tô Giai Tuệ không bao giờ tin hai từ này có thể xuất hiện cùng một lúc, nhưng nhân vật chính của sự việc là Kỷ Cảnh và Quý Mộc Điềm, giống như tình cảm có thể tha thứ.

Đây có lẽ là cuộc gặp gỡ lãng mạn khiến cho nam chính nữ chính rung động, chỉ là trong câu chuyện của Kỷ Cảnh xuất hiện một Trần Húc dư thừa.

Tô Giai Tuệ nhìn chằm chằm vào mắt anh, không nhanh không chậm hỏi:

“Anh nói, cậu trai kia bị anh đuổi đi, lúc đó Trần Húc không có mặt, có phải đúng không?”

Không biết vì sao, Kỷ Cảnh vô cùng sợ hãi, rất muốn nói dối rằng lúc đó Trần Húc cũng có mặt, nhưng ánh mắt Tô Giai Tuệ giống như ánh sáng áp bức trong phòng thẩm vấn tại đồn cảnh sát, lời nói dối của anh hoàn toàn không thể thốt ra:

“Ừm...”

Kỷ Cảnh và Trần Húc đa phần như hình với bóng, dính chặt đến mức gần như mặc chung một cái quần, trong khoảng thời gian ngắn ngủi Quý Mộc Điềm bị người ta quấy rối, Trần Húc không có mặt, để cho một mình Kỷ Cảnh biểu diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân.

Tô Giai Tuệ thực sự có chút buồn cười.

Ngay cả khi cô tin rằng Kỷ Cảnh lúc đó chỉ coi Quý Mộc Điềm như một người bạn học bình thường, cũng không thể ngăn được liên tiếp từng cảnh một diễn ra trong cốt truyện tiểu thuyết.

Mà chương cuối trong tiểu thuyết, nữ phụ độc ác này sẽ mất đi hết tất cả những gì lấy làm tự hào, chẳng hạn như gia thế hậu đãi hơn nữ chính, chẳng hạn như những người bạn cùng cô bắt nạt nữ chính, chẳng hạn như tương lai rực rỡ vốn nên chói lọi, cuộc sống của cô sẽ nghèo túng đến nỗi chỉ còn ghen ghét và hận thù, với cách này đã khiến cho phẩm chất cao thượng vô cùng trân quý của nữ chính khi tha thứ những tội lỗi mà cô đã phạm phải.

Mẹ kiếp, cái tiểu thuyết rác rưởi, tham gia giải thoát hai chiều cũng không thể cứu rỗi được vai nữ phụ độc ác sao.

Sự im lặng của Tô Giai Tuệ kéo dài khiến cho Kỷ Cảnh gần như không thở được, anh cảm thấy mình giống như một con cá mắc cạn, nóng lòng mong muốn quay trở lại mặt nước:

“Trần Húc có mặt hay không có khác biệt gì sao? Chẳng lẽ một mình anh không thể giúp Quý Mộc Điềm sao? Phải, anh giấu em là anh không đúng, nhưng không phải chuyện gì em cũng nói với anh mà, Giai Hòa bị người ta bắt nạt, Trình Hướng Tuyết biết, Từ Tiểu Đào biết, ngay cả Giang Diên cũng biết! Em và Giang Diên mới quen biết nhau không lâu!”

“Anh hét cái gì mà hét!”

“Em được phép nổi giận với anh! Tại sao không cho anh hét!

Kỷ Cảnh nắm chặt tay, trừng mắt nói:

“Anh không hét, anh đang nói lý lẽ với em.”

Tô Giai Tuệ thật sự không biết nên làm như thế nào cho phải.

Mấy năm nay thỉnh thoảng cô lại mơ về thời thơ ấy, vào một ngày nọ ấn tượng sâu sắc nhất, buổi sáng thức dậy, bảo mẫu mặc đồng phục huấn luyện cho cô, huấn luyện viên đưa cô đến sân huấn luyện, cô cầm một thanh đao vừa dài vừa sắc, gần như cao hơn cơ thể nhỏ bé của cô.

“Chém đi.”

Huấn luyện viên ra lệnh cho cô giết con dị thú trước mắt, ở xa có người phản đối kịch liệt, cho rằng hành vi này sẽ biến cho trẻ nhỏ thành công cụ giết chóc, sẽ khiến cho người dị năng có thiên phú hơn người trở thành các xác không hồn không có lương tâm, sẽ hoàn toàn phá hủy tương lai của kỷ nguyên mới.

Tô Giai Tuệ thực sự biết rất rõ, trong những người phản đối đó có bố mẹ chưa từng gặp mặt của cô, bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh cô, cố gắng nghĩ mọi cách, muốn để cô sống tốt hơn.

Cho nên sau khi giết chết dị thú, cô được đưa về phòng xem phim hoạt hình trong một giờ.

Mặc dù vớ vẩn buồn cười, nhưng tuổi thơ của Tô Giai Tuệ nhờ phúc của những bộ phim hoạt hình này, mà không hoàn toàn đẫm máu.

Cô biết mình may mắn, được yêu thương, là một bông hoa đẹp trong vùng đất hoang vu vô tận, cô khát khao được làm một đứa trẻ ngây thơ trong sáng, khao khát được lớn lên từng bước bên bố mẹ.

Nhưng bây giờ cô đã có mọi thứ trong mơ, cũng bắt đầu sợ đánh mất,

Nỗi sợ hãi này giống như một sợi dây thừng trói buộc chân tay Tô Giai Tuệ.

Kỷ Cảnh trước mắt có lẽ là cọng rơm cứu mạng của cô, nhưng cũng có thể là cọng rơm cuối cùng đè được lạc đà.

Bởi vì không biết phải làm gì, Tô Giai Tuệ hỏi “rơm”:

“Đừng nói lý lẽ nữa, anh dự định làm như thế nào.”

“Cái gì mà làm như thế nào?”

“Quý Mộc Điềm.”

“Đã nói tình hình với giáo viên rồi, cô ta đã vào ký túc xá rồi, anh có thể làm gì? Anh còn có thể đuổi cô ta ra sao? Hơn nữa chuyện này tính là gì, giữa bạn học với nhau giúp một chút thì như thế nào? Nếu theo sự so đo này của em, anh đã cãi nhau với em một trăm lần rồi, em cũng để Giang Diên ở trong nhà em!”

“Anh luôn nhắc đến Giang Diên làm gì, hiện tại đang nói Quý Mộc Điềm.”

“Giang Diên và Quý Mộc Điềm có gì khác nhau? Giang Diên đặc biệt sao?”

“Anh nhất định bắt lấy Giang Diên không buông sao?”

Tô Giai Tuệ nghiến răng, gần như bị anh chọc cho tức giận choáng váng:

“Em muốn đánh anh.”

“Được, em đánh đi, em cũng không phải là chưa từng đánh!”

Kỷ Cảnh càng tức giận hơn, nắm lấy cổ tay Tô Giai Tuệ, kéo tay cô đánh vào mặt mình.

“Kỷ Cảnh! Anh ăn vạ à!”

“Ai ăn vạ? Anh ở đây nói với em nãy giờ rồi, em hoàn toàn không nghe!”

“Em đã nghe rồi! Là anh vẫn luôn cãi nhau với em! Vẫn luôn nói đông nói đây! Anh giỏi thật, bây giờ anh dám cãi nhau với em!”

Nếu đổi là ngày thường, cảm xúc Tô Giai Tuệ kích động đến mức này, Kỷ Cảnh nhất định sẽ chấm dứt chiến tranh, quỳ xuống nhận lỗi cũng là chuyện bình thường, nhưng mấy ngày nay, trong lòng anh đè nén quá nhiều những vấn đề bất an, sóng ngầm mạnh mẽ phá vỡ phòng tuyển, thổi quét đến, không thể ngăn cản, đã vượt qua sự khống chế có thể của anh:

“Được, anh không nói đông nói tây nữa, em nói xem Quý Mộc Điềm rốt cuộc ảnh hưởng đến em như thế nào?”

“Cô ta ảnh hưởng đến em! Ngày khai giảng đó cô ta vô cớ khóc lóc ở căn tin, khiến cho tất cả mọi người nghĩ em bắt nạt cô ta, em không oan ức à!”

“Bây giờ em nói chuyện tám trăm năm trước,  đây không phải em nói đông nói tây à?”

“Được, em nói hiện tại, hôm qua anh giúp cô ấy ở ký túc xá nhân viên, sáng hôm nay em đã biết rồi.”

“Vậy thì sao?”

“Cô ta rõ ràng là chọc giận em! Kỷ Cảnh! Anh đúng là đồ ngốc! Đần độn từ đầu đến cuối!”

“... Đúng, anh ngốc, anh đần độn, vậy tại sao em lại hẹn hò với đồ ngốc đồ đần độn!”

Kỷ Cảnh cảm thấy máu dồn lên đỉnh đầu, anh buột miệng nói ra mà không suy nghĩ:

“Dứt khoát chia tay là xong rồi!”

Âm thanh kéo dài của “chia tay” vẫn còn bên tai, sân thượng rộng lớn phút chốc chìm vào im lặng đáng sợ, ngay cả hơi thở hổn hển trong cuộc cãi vã cũng biến mất.

Tô Giai Tuệ nhìn Kỷ Cảnh, anh hơi ngẩng đầu, con người đen nhánh giống như một vũng mực cực đậm trong nghiên mực trắng sứ, ánh mắt vô tội, yếu đuối, ủy khuất, thậm chí là đáng thương.

Giây phút này, có lẽ anh không muốn chia tay.

Nhưng anh vẫn nói ra hai từ chia tay như đinh đóng cột.

Giống như trong cốt truyện, sau một lần tình cờ gặp gỡ lãng mạn, anh rung động trước Quý Mộc Điềm, cũng không thể chịu đựng vì để chọc giận Kỷ Hán Hoa mà tìm bừa một người bạn gái, chính vì vậy đã đề nghị chia tay mà không một chút chần chừ hay do dự.

Vậy giây phút này cô nên làm gì, cũng giống như cốt truyện, khóc lóc ỉ ôi cầu xin Kỷ Cảnh đừng chia tay sao?

Tô Giai Tuệ không làm được, càng lười cãi nhau với Kỷ Cảnh thêm nữa.

Cô gật đầu, xoay người rời đi.

Chỉ còn lại một mình trên sân thượng, máu dồn lên đỉnh đầu dần dần trở lại vị trí ban đầu, dần dần thấm lạnh, lạnh đến mức toàn thân run lên, lạnh đến nỗi dịch vị cuộn trào. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mặt trời lúc tám chín giờ, ấm áp dễ chịu, nhưng lại khiến Kỷ Cảnh hoa mắt chóng mặt, anh dựa vào lan can, rồi chậm rãi ngồi xuống đất.

Giống như gặp ác mộng, sau khi tỉnh dậy phát hiện tất cả đều là sự thật, nhưng vẫn không dám tin rằng, Tô Giai Tuệ cứ như thế mà rời đi, một câu cũng không nói.

Tô Giai Tuệ đương nhiên sẽ không nói, Tô Giai Tuệ không thích anh.

Bởi vì anh đề nghị chia tay, có lẽ cô cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, cho dù lúc đầu cô là người chạy đến tỏ tình trước.

Cho đến hôm nay, ký ức Tô Giai Tuệ tỏ tình ngày hôm đó vẫn lưu giữ rõ ràng trong tâm trí Kỷ Cảnh.

Đó là một buổi xem phim lúc tám giờ tối, Tô Giai Tuệ đã đến sớm đợi anh, còn mua coca cùng với bỏng ngô, khi đó tóc Tô Giai Tuệ không dài lắm, chỉ dài hơn dưới tai một chút, đen nhánh suông mượn, mặc một chiếc váy màu trắng sữa, bên trên có chú thỏ hồng nhạt.

Kỷ Cảnh đã quen với những hành động bá đạo của Tô Giai Tuệ ở trường, chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ dễ thương ngoan ngoãn này, trái tim cũng ngừng đập trong giây lát.

“Kỷ Cảnh! Tôi đợi cậu rất lâu.”

“Hẹn tám giờ mà.”

“Nhưng cậu nên đến sớm hơn tôi chứ.”

“Ồ, được... lần sau, tôi sẽ đến sớm hơn.”

Đó là một bộ phim bom tấn khá đẫm máu của Mỹ, rạp nhỏ chiếu lậu, phát sóng được nửa đường thì giám sát thương mại và cảnh sát ập vào rạp, mặc dù họ ở đây để bắt bộ phim H Nhật Bản bị nghi là lậu bên cạnh, thuận tiện bắt ở đây, nhưng không thể tránh khỏi kiểm tra chứng minh thư của những người có mặt, hầu hết trẻ vị thành niên sẽ thông báo cho phụ huynh.

Tô Giai Tuệ vừa lẩm bẩm ở trong miệng, vừa nắm tay anh chạy ra ngoài.

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, xung quanh mịt mờ, anh nhớ lòng bàn tay mình nóng bừng, tim đập rất nhanh, hai chân cũng bủn rủn.

Tô Giai Tuệ dừng chân, quay người lại, thở hổn hển, híp mắt cười.

“Kỷ Cảnh, cậu có muốn làm bạn trai tôi không?”

“Tôi đảm bảo sau này sẽ không bắt nạt cậu nữa.”

“Tôi cũng sẽ đối xử với cậu thật tốt!”

Cũng không còn bắt nạt anh, đối xử thật tốt với anh, hai lời hứa vô giá trị này lúc đó dường như rất hấp dẫn rất lớn, thế nên anh gật đầu, vì vậy Tô Giai Tuệ mỉm cười chạy nhào đến, ôm lấy anh nhảy cẫng lên, vô cùng hạnh phúc.

Rõ ràng hạnh phúc như vậy, tại sao không thích anh.

“Chết tiệt! Cậu ở đây làm gì vậy?”

“...”

Kỷ Cảnh ngẩng đầu, nhìn bóng người Trần Húc mờ mịt, cuối cùng khóc “òa’ lên thành tiếng.

Trần Húc vội vàng đóng cửa sắt lớn sân thượng lại:

“Đại ca, anh đúng thật là không biết xấu hổ mà.”

“Tô Giai Tuệ muốn chia tay với tôi...”

“Suỵt, nhỏ một chút... hả?”

Kỷ Cảnh khịt mũi, lau nước mắt, nức nở nói:

“Tô Giai Tuệ chia tay với tôi rồi...”

Trần Húc bị chấn động đến mức không thể hơn được nữa, qua một lúc lâu mới tìm được giọng nói của mình:

“Vì sao? Không lẽ là bởi vì chuyện đó chứ?”

Kỷ Cảnh gật đầu.

“Vãi! Vậy chị ấy cũng quá đáng rồi, cũng không đến nổi đó mà.”

Trần Húc đầy phẫn nộ, cố gắng kéo Kỷ Cảnh từ mặt đất lên:

“Đi, tôi dẫn cậu đi tìm chị ấy, giải thích rõ ràng mọi chuyện.”

Trần Húc kéo lên, nhưng Kỷ Cảnh lại dùng sức ngồi xuống.

“Làm gì vậy?”

“... Tôi đề nghị.”

“Hả?”

“Tôi, hai chúng tôi cãi nhau, cô ấy mắng tôi, tôi nhất thời kích động...”

Trần Húc buông tay, nhìn ánh mắt vô cùng phức tạp của Kỷ Cảnh, có hoảng sợ, có bất lực, có một chút nể phục:

“Sau đó thì sao?”

Kỷ Cảnh lắc đầu, co chân lại, vùi mặt vào giữa hai đầu gối:

“Không có sau đó nữa.”

“Cậu có thể đừng ảo não như này được không, một chút khí phách có được không.”

“Tôi đã đủ khí phách rồi.”

Kỷ Cảnh là nói thật, nếu anh thực sự không có chút khí phách nào, giây tiếp theo sau khi nói chia tay xong sẽ lập tức quỳ xuống xin lỗi Tô Giai Tuệ.

Tác giả có lời muốn nói:

Biết ghen, biết cãi vã, biết ăn vạ, biết gào khóc, nhưng nam chính trong văn học đường không có khí phách... Kỷ Cảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play