Trong thời gian tĩnh dưỡng, Từ Triết
Phàm vẫn thường xuyên vào thăm không gian. Anh lo lắng rằng hồ nước không thể
phục hồi, nhưng điều làm anh cảm thấy vui vẻ đó là nước mặc dù dâng lên rất
chậm nhưng có thể thấy nó vẫn không ngừng đầy lên.
Ban đầu khi ghé thăm hồ nước này thì
anh chỉ có thể nhìn thấy một chút nước ít ỏi, nhưng hiện tại đã có thể thấy
được toàn bộ mặt nước như một tấm kính khổng lồ và mặt nước rõ ràng có tăng
lên. Anh không biết hồ này sâu bao nhiêu, nhưng anh tin rằng nơi anh nhìn thấy
ban đầu vẫn chưa phải là đáy.
Nếu theo tốc độ này thì có lẽ phải
chục năm nữa hoặc vài chục năm nữa mới có thể đầy như trước. Nhưng chỉ cần có
vậy cũng làm Từ Triết Phàm hết sức mãn nguyện rồi, ít nhất nó không biến mất và
vẫn ở đó.
Trên mặt đất vẫn còn một vài con gà,
vịt và trứng ngỗng, đó là những thứ Từ Triết Phàm đã để tích trữ khi đến thành
phố B, quả thật không ít. Ngoài ra còn có rất nhiều loại trái cây sau khi thu
hoạch đã được anh phân loại và chất thành từng đống dưới đất. Trong đó, nhiều
nhất là táo, tiếp đến là đào, còn có một đống táo nhỏ chất thành đống, mấy loại
khác cũng để thành từng đống như vậy. Nếu không mang cho ai mà chỉ mình ăn, có
lẽ số trái cây này cũng đủ cho anh ăn rất lâu. Ít nhất trong mười năm nữa anh
sẽ không phải lo sẽ không có trái cây ăn.
Quả dâu tây mà hôm nọ Lý Bách Nhiên
đưa cho anh đã nhắc nhở anh một điều. Đó là sự phát triển ồ ạt của ngành trồng
trọt trong nhà kính sau này. Rất nhiều
các loại rau củ quả đều được phun thuốc trừ sâu rất không tốt cho sức khỏe.
Điều này càng làm cho tầm quan trọng của không gian trở nên rõ ràng hơn.
Trong tương lai, nếu có thể thì anh
sẽ đưa bố mẹ đến thành phố B dưỡng già, cũng thuận tiện chăm sóc họ mỗi ngày.
Nhưng hiện tại còn có chi phí sinh hoạt thường ngày của mình và Lý Bách Nhiên.
Có thể để họ ăn uống lành mạnh hơn, bổ dưỡng hơn, đương nhiên sẽ là ưu tiên
hàng đầu của anh.
Bây giờ, những lo ngại về hồ nước
cuối cùng đã vơi bớt.
Vì vậy trong thời gian dưỡng thương,
tranh thủ những lúc không có Lý Bách Nhiên ở nhà anh sẽ một chân chống gậy đi
vào căn phòng trống để tìm kiếm các loại hạt giống mà mình đã mua trước đó.
Hiện tại cũng không dám trồng quá nhiều, chỉ là làm một mảnh vườn nhỏ bên cạnh
mấy cây dược liệu để trồng mấy cây thường ăn như cải trắng và dưa chuột.
Sau khi trồng xong xuôi, mỗi ngày
anh lại quan tâm tình trạng nước hồ. Nếu mực nước nước giảm xuống một chút, anh
sẽ nhổ bỏ toàn bộ. Tuy nhiên, hình như cũng chẳng thay đổi nhiều. Có lẽ mảnh
vườn nhỏ này không ảnh hưởng mấy đến không gian, chất dinh dưỡng tiêu hao căn
bản là không đáng kể.
Từ Triết Phàm nghĩ lại, lúc trước
nước trong hồ khô cạn chủ yếu là do hai mươi mấy cây sâm rừng kia. Bởi vì anh
không biết sâm rừng là bảo vật có thể hấp thụ linh khí nên mới thành ra như
vậy.
Về sau, anh tuyệt nhiên không trồng
mấy loại cây không rõ nguồn gốc này trong không gian, chỉ trồng mấy loại rau củ
thường ăn.
Mặc dù, mấy cây sâm rừng đó đã hấp
thụ nước trong hồ khiến cho Từ triết Phàm ít nhiều oán giận, nhưng bởi vì nó
hấp thụ nước trong không gian nên có tác dụng thần kỳ mà các loại sâm rừng
ngoài kia không có. Mẹ của Từ Triết Phàm thường gọi điện cho anh nói rằng: “Con
trai à, mấy cây nhân sâm con để lại cho mẹ khi con về mấy lần trước thật sự có
tác dụng.” Từ Triết Phàm cũng không hiểu rõ về hiệu quả của nhân sâm được trồng
trong không gian, nên đã hỏi mẹ.
Lưu Tú nói rằng: “Tiểu Phàm, nhân
sâm của con rất kỳ lạ. Khi mẹ cắt một ra thì có thứ chảy ra như sữa, còn có mùi
rất thơm. Lần thứ nhất, mẹ đã cắt thử một đoạn khoảng một thước để nấu canh.
Kết quả, uống xong ta không thể ngủ suốt ba ngày ba đêm. Lúc đó, mẹ thật sự sợ
hãi, nghĩ rằng có gì đó không ổn với mấy cây nhân sâm đó. Cha con đoán có lẽ mẹ
đã ăn quá nhiều một lúc. Từ đó, cách hai tuần mẹ mới ăn một lần, mỗi lần chỉ
một đoạn dài nửa ngón tay. Như vậy liền không bị mất ngủ nữa. Ăn khoảng một
tháng lập tức có hiệu quả rõ rệt. Rất nhiều cô bác hàng xóm nói mẹ gần đây tinh
thần rất tốt, tràn đầy sức sống, trẻ thêm mấy tuổi. Về nhà soi gương đúng là
thấy da dẻ mịn màng hơn, mắt sáng, người cũng thanh thoát hơn. Huống chi, bệnh
đau lưng trước đây của mẹ cũng không còn nữa. Nhân sâm này quả là rất tốt.”
Một thước bằng khoảng 0.4 mét
Từ Triết Phàm nghe vậy không nhịn
được cười, vội nói: “Mẹ à, mẹ có thể làm gì cũng được, nhưng nhân sâm này không
nên tùy tiện đem ra cho người khác nhìn, tốt nhất là cất đi. Loại nhân sâm đó
hàng bảy tám trăm năm tuổi, rất tốt để dưỡng già.”
Lưu Tú cảm thấy rất ngạc nhiên khi
nghe vậy: “Con trai nhà bí thư thôn cũng mua hai củ nhân sâm cho mẹ, còn luôn
mang ra khoe khoang với mẹ. Nhưng mẹ không cảm thấy giống bà ấy. Bà ấy không có
hiệu quả gì nhiều. Hóa ra nhân sâm mẹ dùng là nhân sâm bảy tắm trăm tuổi. Thứ
quý giá như vậy lại cho mẹ dùng sao, bán đi chắc chắn được rất nhiều tiền đúng
không?”
Từ Triết Phàm bất đắc dĩ nói: “Mẹ,
cái này cho cha mẹ, không sợ lãng phí đâu. Sợ lãng phí vậy thì cố gắng dùng
hết, đừng có vứt đi. Hơn nữa, nhân sâm tuy tốt nhưng nhất định cần phải bảo
quản tốt. Mẹ có làm đúng cách con chỉ mẹ lúc về không? Ăn xong lại cất đi, lần
sau dùng lại mở nắp ra. Như vậy một củ cũng có thể dùng được rất lâu.”
Lưu Tú đáp: “Đúng vậy, nhân sâm dài
tận hơn hai mét, nếu ăn theo cách đó có lẽ mẹ và cha con có thể ăn vài năm.”
Từ Triết Phàm gật gật đầu, bố mẹ
cũng sắp năm mươi tuổi. Các chức năng cơ quan ngày càng suy giảm, đúng ra mỗi
năm đều ăn một củ nhân sâm để đảm bảo dưỡng chất. Nhưng nhân sâm trồng trong
không gian so với nhân sâm bên ngoài tốt hơn rất nhiều. Nó hút nước trong hồ,
nên tác dụng cũng phong phú hơn rất nhiều. Vì vậy không cần ăn theo quy luật
thông thường, cứ bổ sung từng chút một sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất.
Nháy mắt đã trôi qua ba tháng, chân
của Từ Triết Phàm gần như khỏi hẳn và đã có thể đi lại bình thường được. Những
luống rau trồng trong không gian lần lượt nhú mầm. Buổi tối, Lý Bách Nhiên
thường về nhà muộn. Vì cậu đã tạm nghỉ
học trong khoảng một năm nên ra sức giúp Từ Triết Phàm quản lý quá trình xây
dựng trung tâm thương mại. Có cậu giúp đỡ, gánh nặng trên vai Từ Triết Phàm
giảm đi không ít. Khi có thời gian, cậu thường sẽ về sớm giúp Từ Triết Phàm làm
cơm tối.
Từ Triết Phàm lấy ra ba quả trứng từ
trong không gian, đập trứng rồi tráng mỏng. Sau đó, cắt thành các sợi nhỏ thì
trộn cùng dưa chuột và nấm kim châm làm món salad. Khoai tây trong không gian
cũng đã chín, Từ Triết Phàm nghĩ ngợi muốn làm tam tiên dân dã đúng điệu. Anh
nhớ khi cà pháo và khoai tây vừa chín rụng xuống sân, mẹ sẽ hầm một nồi tam
tiên. Đồ nhà trồng nên hương vị không cần bàn, còn lộ rõ hương vị của đất mới.
Một nồi này mà mọi người có thể tranh nhau ăn tận ba bát cơm.
“三鲜”(tam tiên):
Ba món ngon được chia thành ba món ngon của đất , ba món ngon của cây và ba món
ngon của nước. Ba món ngon của mặt đất là đậu tằm , rau dền và dưa chuột (trong
một trường hợp là rau dền, lúa mạch và đậu tằm, và ở những trường hợp khác là
rau dền, đậu tằm và mầm tỏi); ba món ngon của nước là cá tráp biển, cá sông và
cá shad (một loại được cho là cá shad, cá chim và cá đù vàng , còn những loại
khác được cho là cá sad, cá mồi trắng và cá cơm ).
Vì thế, anh cũng muốn làm thử món
này cho Lý Bách Nhiên nếm lại. Thực ra, món này rất thông dụng ở nông thôn, nhà
nào cũng có. Nhưng mấy năm nay, anh và Lý Bách Nhiên đi học xa quê nên họ không
có nhiều cơ hội ăn món này.
Cơm trong nồi bốc khói nghi ngút, Từ
Triết Phàm tập trung bày biện các món ăn. Sau khi dọn xong, anh rửa sạch mấy
con tôm đã mua ở chợ để xào với một ít ớt đỏ. Tam tiên cũng đã chuẩn bị xong.
Lý Bách Nhiên dường như đã canh giờ,
vừa trở về đồ ăn đã chín. Khi đi vào, lập tức ngửi thấy mùi thơm. Anh ném túi
xách lên ghế sô pha, nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Từ Triết Phàm xoay người, cười với
cậu nói: “Mau đi rửa tay ăn cơm, em đã chuẩn bị xong mọi thứ. Có tôm xào cay,
salad và tam tiên...”
Khi Lý Bách Nhiên bước vào nhà bếp,
vừa nghe Từ Triết Phàm nói vừa liếc qua những món ăn đã bày sẵn trên địa trắng,
lập tức đánh thức con sâu tham ăn trong cậu. Có trời mới biết thời gian cậu
không được ăn đồ ăn Từ Triết Phàm khó khăn như thế nào. Không biết có phải do
ăn đồ ăn anh nấu thành quen, nên khi ở nước ngoài dù là đồ ăn trong nhà hàng
Trung Quốc cậu cũng không ăn nổi. Kể cả sợi khoai tây anh xào, đồ ăn trong nhà
hàng cũng không so được. Ngẫm lại có lẽ là mình đã ăn quá lâu, thành thói quen
rồi. Tam tiên quả nhiên rất hợp khẩu vị của cậu, ăn rất ngon. Cả một đĩa đầy
được cậu xử lý nhanh chóng. Nhất là quả cà hầm vừa phải, mềm và ngon vô cùng.
Từ Triết Phàm ngồi bên cạnh, vừa nhìn cậu ăn vừa cười. Anh chỉ ăn mấy con tôm
và vài miếng salad.
“馋虫勾”: khơi dậy con sâu ham ăn
Sau khi Lý Bách Nhiên ăn xong, cậu
xắn tay áo để bóc tôm cho Từ Triết Phàm. Phần thịt tôm hồng hồng là phần anh
thích nhất. Anh vừa ăn vừa nhìn Lý Bách Nhiên đang bóc tôm rất thuần thục, mỗi
con tôm bóc xong sẽ đút cho anh ăn.
Ngọt ngào không thể hiện bằng lời
nói mà ẩn chứa trong ánh mắt thân mật nồng đậm khiến cho Từ Triết Phàm đỏ mặt.
Anh tự cảm thấy mình giống như đưa trẻ đang chờ được đút cho ăn, mấy lần muốn
dùng đũa nhưng Lý Bách Nhiên đều không nhượng bộ.
Sau khi ăn tối và tắm rửa xong, Từ
Triết Phàm làm một đĩa hoa quả tráng miệng còn Lý Bách Nhiên ngồi trên ghế sô
pha ăn hoa quả mà anh vừa chuẩn bị. Sau đó, Lý Bách Nhiên nhớ tới túi xách mình
vừa về đã quẳng lên sô pha, lập tức với lấy nó và lấy ra một tập tài liệu cho
Từ Triết Phàm xem.
Trung tâm thương mại nhiều nhất là
nửa tháng nữa sẽ xây xong, sau đó sẽ tập trung vào hoạt động quảng cáo, thu hút
đầu tư. Nhưng tình hình hiện tại xem ra không cần quảng cáo nhiều vì các thương
nhân có vẻ lạc quan và tin tưởng vào triển vọng phát triển của trung tâm thương
mại này. Họ gần như đã tranh nhau xô đổ cửa của văn phòng tiếp nhận hồ sơ đầu
tư.
Thu hút nhà đầu tư không còn quá lo
lắng nữa, việc quan trọng bây giờ là tuyển dụng nhân sự. Từ Quán lý các bộ phận
đến nhân viên các bộ phận khác nhau, kể cả nhân viên vệ sinh cũng sẽ lần lượt
được tuyển dụng.
Từ Triết Phàm lật vài trang rồi gật
đầu, hai người đang nhiên phải có mặt để phỏng vấn tuyển dụng. May mắn là gần
đây anh không có nhiều tiết học, thời gian rảnh cũng nhiều nên hết sức thong
thả.
Lý Bách Nhiên lại đề cập đến vấn đề
khác, đó là việc xây dựng các cửa hàng xung quanh. Hiện tại chỉ mới đặt cọc nền
móng và cậu hy vọng sau khi trung tâm thương mại hoàn thành, hệ thống các cửa
hàng bán lẻ cũng sẽ được xây dựng.
Tuy nhiên, điều mà Từ Triết Phàm
đang băn khoăn là vấn đề tài chính, anh cau mày nói: “Số vốn còn lại chỉ khoảng
60 vạn tệ, tiền để xây dựng cửa hàng có lẽ không đủ...”
Lý Bách Nhiên mỉm cười, sau đó ôm
lấy bả vai Từ Triết Phàm: “Sẽ đủ thôi, anh còn khoảng 150 vạn, cùng góp vào có
lẽ vẫn đủ.”
Từ Triết Phàm sững sờ, nghi ngờ hỏi:
“Tiền này ở đâu ra? Không đưa cho dì sao?”
“Giữ lại 200 vạn, nhập cảnh cần 100
vạn là đủ.”
Từ Triết Phàm mặc kệ Lý Bách Nhiên
ôm anh vào lòng, nghĩ nghĩ hỏi: “Canada tiền thuê nhà chắc chắn rất đắt đỏ,
chút tiền đó có đủ mua không?”
Lý Bách Nhiên nhẹ nhàng “ừ” một
tiếng rồi nói: “Nhà ở ngoại ô không quá đắt, số tiền còn lại vẫn đủ làm sinh
hoạt phí.”
Từ Triết Phàm lúc này mới gật gật
đầu đồng ý, dụi má vào lồng ngực Từ Triết Phàm: “Sau khi hệ thống cửa hàng được
xây dựng xong sẽ có lãi. Đến lúc đó, em sẽ trả lại tiền cho anh để mua nhà cho
dì được không?”
Lý Bách Nhiên cưng chiều cười nói:
“Không biết em có thể cho anh bao nhiêu lợi nhuận...”
Từ Triết Phàm nghiêm túc suy nghĩ
rồi nói: “500 vạn được không?” Với vị thế đắc địa của khu kinh doanh, lợi nhuận
chắc chắn không nhỏ. Vì thế việc sử dụng 500 vạn để thu hút đầu tư cũng coi như
đầu tư không lỗ.
Lý Bách Nhiên thay đổi tư thế, đẩy
Từ Triết Phàm ngã nằm trên ghế sô pha và
từ từ cởi nút áo ngủ của anh. Cậu vừa gặm cắn bên tai vừa nói: “Sếp à, em thật
sự hào phóng như vậy sao...”
Từ Triết Phàm bị Lý Bách Nhiên cắn
đến ngứa ngáy khó chịu, vội vàng co người lại để không bị cậu cắn nữa: “Đương
nhiên rồi, em có bao giờ để anh chịu thiệt đâu?
Vì thế, công việc sau này anh phải làm việc thật tốt, làm xong em sẽ
thăng chức và tăng lương cho anh...”
Nói xong, chân anh lập tức bị Lý
Bách Nhiên bắt lấy. Bàn chân Từ Triết Phàm rất đẹp, ngón chân đều trắng trắng
mềm mại, lại rất mẫn cảm..
Vốn là muốn đùa giỡn vài câu, kết
quả vừa hé miệng lập tức biến thành tiếng thút thít nghẹn ngào. Bởi vì Lý Bách
Nhiên đem chân của anh ngậm vào miệng, còn dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn khiến
anh cảm giác như có đàn kiến bò từ chân lên tới tận sau ót. Cả người Từ Triết
Phàm nhanh chóng mềm nhũn, không có sức phản kháng và đôi mắt đẫm lệ.
Cảm giác ngón chân bị ngậm vào miệng
mút mát từng cái rất lạ, người ta thường nói mười ngón chân liền với tim. Đau
đến chết đi sống lại, nhưng khoái * cũng không ít.
“十趾连心”: chân liền tim, chân là bộ phận mẫn cảm
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.