Không lâu sau thì Lý Dân Sinh cũng
bị sa thải. Lúc tới tai Từ Triết Phàm đã là hai
ngày sau rồi. Anh rất muốn đi thăm mẹ với em trai của Lý Bách Nhiên nhưng nghĩ
đi nghĩ lại cuối cùng chọn không đi vì dù sao chuyện này cũng không vẻ vang gì
nên chắc chắn ai trong nhà cũng không muốn để người ngoài thấy được bộ dạng
nghèo khổ này. Bây giờ tới gõ cửa hỏi thăm quả thực không ổn lắm. Qua hai ngày,
Lý Bách Nhiên mới gọi điện tới, âm thanh trong trong điện thoại có hơi mệt mỏi,
cậu nói: “Chuyện nhập cư sắp xong rồi, cỡ hai ngày nữa sẽ đi.” Từ Triết Phàm nghe xong trái tim như
bị treo lên, ngập ngừng hồi lâu mới nói: “…Sao lại nhanh thế?” Lý Bách Nhiên cúi đầu ừ một tiếng,
hình như còn tự cười bản thân: “Sớm muộn cũng phải đi thôi, với cả Lý Huy còn
nhỏ sợ chuyện này ảnh hưởng tới em ấy.” Từ Triết Phàm bình tĩnh lại, hỏi:
“Vậy ba cậu đâu, ông ấy sao rồi ?” Lý Bách Nhiên thấp giọng nói: “Tất
nhiên là phải ngồi không hai năm rồi. Cũng không còn cách nào khác nhưng may là
thời gian ngắn, miễn là người quen trong đó thu xếp ổn thỏa thì chắc sẽ không
chịu tội gì lớn.” Từ Triết Phàm theo bản năng gật đầu
nhưng nghĩ Lý Bách Nhiên cũng không thấy nên
chút lâu sau mới nói: “Bách Nhiên à,…tiền đầu tư của cậu hôm qua tôi đã
chuyển lại thẻ cậu rồi. Nghe bảo nhập cư bên đó phải mua nhà gần trường, hơn
nữa còn có chi phí hằng ngày vì thế nên ra nước ngoài mang theo nhiều tiền chút
mới ổn, đề phòng bất kỳ tình huống nào.” Bên kia Lý Bách Nhiên dường như
không có động tĩnh gì, Từ Triết Phàm kêu hai tiếng thì Lý Bách Nhiên mới mở
miệng nhưng âm thanh lại trầm thấp: “Cảm ơn.” Thực ra cậu biết Từ Tri� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.