Từ Triết Phàm
sững sờ. Đợi khi tiêu hóa xong câu này mới chống tay từ từ ngồi dậy hướng tầm nhìn vào người Lý Bách Nhiên, mặc
dù trong ánh mắt có ý né tránh nhưng
thực ra anh đã muốn nói chuyện này với Lý Bách Nhiên từ lâu rồi, chỉ là vẫn
luôn ngại mở miệng vì hai người vừa mới hòa giải nên cần phải đợi thêm một
khoảng thời gian nữa quan hệ giữa hai người dịu xuống rồi nói, như vậy mới
không quá gượng gạo.
Nhưng anh không
ngờ tới Lý Bách Nhiên sẽ nói ra chuyện này trước.
“Chuyện của anh
rể tôi sao cậu lại biết thế?” Từ Triết Phàm kinh ngạc hỏi.
Lý Bách Nhiên
nghe thế liền “xì” một tiếng rồi đáp: “Đương nhiên là do anh rể cậu nói rồi,
không thì sao tôi có thể biết được.” Nói xong thì nghiêng mình tìm cái quần bò
ban nãy bị vứt bên giường sau đó mò ra một bao thuốc lá từ túi sau mông.
Từ Triết Phàm
nhíu mày hỏi: “Ý cậu là anh rể tôi đi tìm cậu à?” Anh vừa quay sang thì thấy Lý
Bách Nhiên đang ngậm điếu thuốc trên mồm chuẩn bị hút.
Từ Triết Phàm
giữ lại bàn tay đang cầm bật lửa của cậu, hỏi: “Này! Cậu học đâu thói hút thuốc
nữa thế?”
Lý Bách Nhiên
ngậm điếu thuốc nhìn anh nửa buổi trời, sau đó trong mắt hiện lên sự bất cần
cười cười nói: “Tôi hút từ lâu rồi, chẳng qua là ít khi hút thôi.”
Từ Triết Phàm
không phản đối việc con trai hút thuốc vì kiếp trước anh cũng hay hút nhưng đấy
là lúc anh đã lên đại học năm hai rồi mà bây giờ Lý Bách Nhiên đã hút thì cũng
sớm quá rồi.
Thế nên anh lên
giọng khí thế khuyên nhủ: “Buổi tối cửa sổ đều đóng mà cả phòng toàn mùi thuốc
lá nên tốt nhất là đừng hút vẫn hơn.”
Ấy thế mà cậu
lại chịu nghe. Lý Bách Nhiên nghe xong ngẩn ra vài giây, quả nhiên gật đầu rồi
nhả điếu thuốc đang ngậm ra bỏ lại vào bao tiện tay ném nó lên bàn, sau đó lật
người đè Từ Triết Phàm dưới thân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh rồi nói: “Tôi
không hút không phải do cậu mềm giọng khuyên mà tại tôi sợ cậu bị mùi thuốc lá
ám lên người.”
Từ Triết Phàm
đờ người một lát rồi phá lên cười. Cái nết vụng về của nhóc con này từ hồi bé
đến giờ vẫn chưa thay đổi hết, xong rồi nâng tay vuốt tóc cậu nhóc như một ông
chú xoa đầu đứa trẻ, anh tùy tiện nói: “Biết quan tâm người khác vậy sao? Vậy
tôi nên cảm ơn cậu như thế nào đây?”
“Cậu nói xem?”
Lý Bách Nhiên chăm chú vào đôi đồng tử dần trở nên sâu thăm thẳm của anh, những
ngón tay luồn ra sau đầu đỡ lấy gáy của Từ Triết Phàm nâng lên gần hơn với mình
rồi cúi đầu xuống ấn môi lên bắt đầu dùng lực mút mát đôi môi Từ Triết Phàm. Vì
nụ hôn quá sâu quá mãnh liệt, lưỡi của Từ Triết Phàm tê muốn chết, môi hơi đau
còn có chút sưng. Từ Triết Phàm vội vàng muốn dứt ra, lúc này cả hai ai nấy đều
hổn ha hổn h� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.