“Chuyện này thì có liên quan gì đến Vu
Thành?” Từ Triết Phàm kinh ngạc hỏi.
Lý Bách Nhiên nhìn chằm chằm Từ Triết
Phàm rồi đột nhiên đặt hai tay lên hai bên người anh sau đó nghiêng người gần
đến sau đó ôm anh vào lòng.
“Chuyện tối qua cậu không nhớ gì sao?”.
Từ Triết Phàm liên tục lùi về phía sau
rồi chậm rãi cong hai chân lên để cố gắng không để mông trực tiếp chạm vào
giường và đồng thời gián tiếp ngăn cản Lý Bách Nhiên tiếp tục tiến đến gần.
Anh quay mặt đi nhìn chằm chằm vào ga
trải giường rồi cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua trong đầu. Nhưng nếu
thật sự Từ Triết Phàm có thể nhớ thì có lẽ bây giờ anh cũng không bối rối như
vậy nhưng dù bất kể anh cố gắng nghĩ như thế nào thì Từ Triết Phàm cũng chỉ nhớ
những gì đã xảy ra trước khi anh say rượu còn những việc xảy ra sau đó thì
anh hoàn toàn không nhớ gì cả.
Từ Triết Phàm có chút bực bội sau đó
nhìn sang Lý Bách Nhiên. Anh đã quá quen thuộc với người này bởi vì cậu là một
trong hai người bạn quan trọng nhất trong thời thơ ấu của anh và cho dù sau khi
trọng sinh anh vẫn luôn cảnh giác với Lý Bách Nhiên thế nhưng con người sống ta
cũng có tình cảm vì vậy sau một thời gian dài tiếp xúc thì nội tâm sẽ trở dần
nên mềm mại. Dù anh biết rằng người này rất nguy hiểm nhưng từ đáy lòng vẫn sẽ
không cự tuyệt cậu.
Hơn nữa quan hệ giữa hai người rất tốt
và Lý Bách Nhiên cũng đối xử với anh rất
tốt. Mặc dù tối qua đã xảy ra những chuyện đó nhưng trên người Từ Triết Phàm
lại không hề có bất kỳ dấu vết nghiêm trọng nào và thêm nữa buổi sáng người này
vẫn không rời đi mà đã ở lại chuẩn bị đồ ăn và…cậu còn nói mình đã luộc trứng.
Có trời mới biết cả đời thiếu gia Lý Bách Nhiên có bao giờ luộc trứng hay
không. Hành động vô thức đắp chăn vừa rồi thực chất đều lọt vào trong mắt Từ
Triết Phàm, tuy bề ngoài anh đã làm ra hành động không mang một chút thái độ
biết ơn nào do sự tức giận của mình nhưng trong tiềm thức của anh thì cho dù có
thật sự tức giận thì anh cũng sẽ không xem Lý Bách Nhiên là một người xấu xa lạ
nào đó. Anh biết Lý Bách Nhiên không phải thật sự có ý định hại mình vậy nên
không hề thấy sợ hãi mà chỉ là có chút tức giận kèm theo hoảng sợ. Thế nhưng
hiện tại anh cảm thấy khá khó chịu bởi lớp vỏ mà Từ Triết Phàm vẫn cố ngụy
trang đang được chính mình mở ra nhìn kỹ.
Lý Bách Nhiên đặt lòng bàn tay lên đầu
gối Từ Triết Phàm rồi nhìn anh, sau đó tiếp tục chậm rãi tiến đến gần. Khi hai
người chậm rãi sát lại gần nhau thì chân họ sẽ co lại vì vậy Từ Triết Phàm
không khỏi nhíu mày bởi động tác giật mạnh ra sau khiến bên dưới lại không
ngừng truyền đến cảm giác đau buốt. Anh cố kìm nén cơn đau mà chống hai tay đẩy
người về phía sau nhưng lại không để ý đến đầu mình vô tình va vào đầu giường.
Lý Bách Nhiên nhanh chóng đưa tay che đầu anh lại tránh đi tiếng
va chạm. Từ Triết Phàm hít sâu một hơi và vì muốn giảm bớt đau đớn dưới thân mà
bèn co chân còn lại lên, nhưng hai chân anh lúc này lại không hề nhúc nhích vậy
nên tư thế hiện tại của anh nhìn có chút khó xử.
Từ Triết Phàm đưa tay muốn đẩy Lý Bách
Nhiên ra nhưng lại bị cậu nắm lấy tay rồi nhìn chằm chằm vào anh và hỏi:
“Chuyện tối qua cậu quên hết rồi sao? Vậy tôi sẽ kể lại cho cậu nghe.” .
Từ Triết Phàm nhìn Lý Bách Nhiên không
rời mắt cùng tư thế hệt như một con mèo con bị người ta lật ngửa lại khiến bốn
chân treo lơ lửng giữa không trung và không còn chút sức lực nào, ngay lúc anh
muốn nổi nóng lại nghe Lý Bách Nhiên nói tiếp một câu: “Tối hôm qua ở quán bar
cậu uống say nên gây chuyện cãi cọ và còn luôn miệng nói nhất định sẽ bỏ tiền
mua một người đàn ông để ngủ cùng.”. Từ Triết Phàm đang định giãy giụa thì nhất
thời sửng sốt và trong mắt lộ ra ý rằng
điều này l� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.