Thẩm Hà ôm cậu
thiếu niên ở bên cạnh rồi cùng mấy người Lý Bách Nhiên đi vào nhà hàng. Trong
nhà hàng rất đông người, bọn họ tìm một bàn ngẫu nhiên và ngồi xuống.
Thẩm Hà rít một
hơi thuốc, nói với Lý Bách Nhiên đang không tập trung: "Bách Nhiên, nghe
nói gần đây cậu rất ít khi ra ngoài? Sao vậy, chú rất nghiêm khắc với cậu sao?
"Lý Bách
Nhiên rót rượu vào ly, cậu ấy nhấp một ngụm và nói: "Có chút không hứng
thú."
Nghe vậy thì
Thẩm Hà và cậu thiếu niên ngồi bên cạnh nhìn nhau, cậu thiếu niên trong vòng
tay của Thẩm Hà nói: “Anh Lý, đây là lần đầu tiên anh đến đây sao? Đừng thấy
nhà hàng này hơi nhỏ, không giống các nhà hàng khác mà chê nhé. Ngồi một lúc
thì có lẽ anh sẽ thấy có hứng thú đấy."
Lý Bách Nhiên
nói "Ồ?" rồi nhìn xung quanh một lúc, sau đó nhướng mày hỏi:
"Hình như ở đây không có nhiều phụ nữ? Không lẽ là... ừm?
Thẩm Hà cười và
gật đầu, sau đó nghiêng người về phía trước thấp giọng nói: “Cũng tạm thôi, cậu
cứ nhìn đi, nếu thích thì có thể kết bạn trước rồi tranh thủ thời gian đi chơi
cùng nhau."
cậu thiếu niên
đó cũng cười và nói: "Thật ra em và anh Thẩm lần đầu tiên gặp nhau cũng
chính là ở đây đó. Anh Lý, nếu anh thích thì em có thể giới thiệu cho anh, em
quen biết hầu hết những người ở đây."
Từ Triết Phàm
không nói đồng ý, cũng không dứt khoát từ chối mà anh vừa dùng một tay lắc lắc
ly rượu vừa lắng nghe. Nhìn bọt bia trong ly, ánh mắt không còn chút hứng thú.
Thẩm Hà nhìn
hai mắt của Từ Triết Phàm, liền tùy ý hỏi: "Bách Nhiên, lần trước sinh
nhật cậu dùng bữa cùng với cậu ta à? Vẫn
chưa ‘tóm’ được sao?"
Lý Bách Nhiên
nghiêng người liếc anh ta một cái rồi hơi nhíu
mày mà nói: "Đừng có nói với
tôi chữ ‘tóm' này, thật khó nghe."
Thẩm Hà nhếch
miệng cười, giả vờ như không nghe thấy mà nhắc nhở cậu ta: “Cậu ra tay chậm như
vậy tôi chịu không nổi, nếu thích thì cố gắng ra tay càng sớm càng tốt chứ đợi
đến đêm dài lắm mộng không chừng sẽ bị gả cho người khác mất thì đến lúc đó cậu
có hối hận cũng không kịp đâu đấy."
Lời nói của
Thẩm Hà thành công nhắc nhở Lý Bách Nhiên một chuyện. Ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng, cậu khịt mũi và đưa tay
lên uống hết rượu trong ly như trút hết ngọn lửa trong người.
Thấy vậy thì
Thẩm Hà đứng thẳng người mà cười rồi vỗ vỗ đùi cậu thiếu niên bên cạnh, khẽ
khuyên rằng: “Được rồi được rồi. Tối nay ra ngoài mục đích chính là để thư giãn
mà. Nghe tôi nói, phải chơi, phải uống rượu chứ nào. Đem những chuyện khác đặt
qua một bên đi. Tiểu Phong à, em có thể giới thiệu một người tốt hơn cho anh
Lý, quên những cái dài đi vì anh ấy thích những cái mềm. "
Sau đó anh ấy
nói thêm: "Vòng eo mảnh khảnh thì
càng thêm hấp dẫn nhưng cũng đừng quá ỏng ẹo, giọng nói ẻo lả thì miễn vì nhìn
đã thấy ghê tởm rồi. Tốt hơn là nói chuyện phải vừa tai ."
cậu thiếu niên
sau khi nghe xong đã thực sự nghiêm túc suy nghĩ nhưng trong ấn tượng của cậu
người phù hợp với những yêu cầu này thực sự quá ít chứ đừng nói là không có mà
nếu có thì đã bị cướp mất rồi chứ còn độc thân mà ở lại đây à? Ngay lúc đang
không biết nên nói gì thì cậu ấy đột nhiên nghĩ đến một người, ngập ngừng nói:
“Anh Thẩm, ở đây thật sự có một chàng trai tốt có thể đáp ứng yêu cầu của anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.