Thanh đế hơi nhíu mày, vốn dĩ hắn cũng chướng mắt Hạ Uyển Đồng, chỉ là nhìn ra nàng ta cũng chỉ là một nha đầu bị bảo bọc đến ngu ngốc.
Vốn ông cũng không để tâm, miễn là Hạ Uyển Đồng cứ ngây ngốc như vậy thì ông cũng sẽ mở rộng lòng nhân từ một chút.
Nay lại nghe nói Hạ Uyển Đồng bị hạ thuốc mãn tính, lại xảy ra chuyện ở cung Hoàng hậu.
Vậy là có kẻ còn muốn hại Hạ Uyển Đồng, đây là muốn gì?
Nếu đã có người muốn hại nha đầu này chết, Thanh đế càng muốn bảo vệ cái mạng của nàng ta.
Ông muốn xem kẻ nào đứng sau màn.
“Thái y đâu? Bằng mọi giá điều trị hết độc cho Huyện Chúa.”
“Nếu nha đầu này có chuyện, trẫm làm sao ăn nói với Hạ tướng quá cố.”
Giọng nói uy nghiêm của ông làm cho cả Hoàng hậu cùng Thái y hơi run sợ.
Hoàng hậu có chút nghi ngờ, vẻ mặt không hiểu rõ nhìn Thanh đế, cho dù nói là không thể chết ở trong cung.
Nhưng với tính cách của ông ta, lẽ ra cũng mặc kệ chứ?
Cái gì mà phải điều trị hết độc?
Không phải Hạ Uyển Đồng có độc mãn tính sẽ tốt hơn sao?
“Hoàng thượng nói đúng, bổn cung thật tự trách. Nhưng nếu hôm nay không phát độc, sợ rằng Huyện Chúa sẽ bị độc tới chết.”
Dù trong lòng có bao nhiêu nghi ngờ thì Hoàng hậu cũng phải diễn cảnh phu thê đồng lòng với Thanh đế.
Thái y hơi run tay, cũng chỉ có thể tuân chỉ lui xuống.
“Ngươi là nô tỳ của Huyện Chúa, ăn uống của chủ tử thế nào cũng không biết?”
Thanh đế quay về phía Tiểu Trúc, ánh mắt vô cùng băng lãnh.
Thấy ánh mắt Thanh đế hướng về mình, đây chính là thăm dò.
Tiểu Trúc tỏ ra sợ hãi quỳ rạp xuống đất, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
“Bẩm Hoàng thượng, nô tỳ chỉ là vừa đến Hạ phủ hầu hạ, ăn uống trong phủ đều rất đơn giản, chỉ có vài nô tài phụ trách, hoàn toàn không có gì bất thường. Mong Hoàng thượng tha tội.”
Đầu của Tiểu Trúc cúi sâu, không dám ngẩng lên.
Thanh đế hơi trầm mặt một chút, độc mãn tính vốn dĩ phải ăn từng chút và thời gian dài, nhưng ông ta cũng cho người theo dõi.
Những người này chỉ vừa tới hậu hạ, quả thực không thể nào hạ độc được.
Thái y cũng nói rõ, độc này từ Âm vực, vậy thì rõ ràng có kẻ đã có âm mưu cấu kết với ngoại bang.
Này… không phải là nguy hiểm hơn sao?
“Các ngươi tự chăm sóc tốt cho chủ tử, nếu chủ tử các ngươi có mệnh hệ nào, các người cùng bồi táng đi.”
Nói xong Thanh đế bỏ đi.
Hoàng hậu nhanh chóng theo sau, cũng chỉ quay đầu lại nhìn một chút rồi tiếp tục đuổi theo Thanh đế.
Trở lại sảnh chính,
Thanh đế ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn một lượt.
“Hoàng hậu nên tra một chút, tránh để trong hậu cung không sạch sẽ.”
“Tuy nói là độc không từ chỗ Hoàng hậu, nhưng cũng nên cẩn thận, Hoàng hậu là Quốc mẫu, nên cẩn thận.”
Ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Hoàng hậu, câu nói tuy là quan tâm Hoàng hậu nhưng là ám chỉ cần cẩn thận với hậu cung.
Hoàng hậu nghe ra ẩn ý của Thanh đế thì trong lòng vô cùng khó chịu, nếu biết bị Thanh đế nghi ngờ thế này bà ta sẽ không gọi Hạ Uyển Đồng vào cung.
“Thần thiếp sẽ cẩn trọng hơn.”
Bà ta cũng chỉ có thể phân phó người dưới cẩn thận quan tâm hơn tới đồ ăn thức uống trong hậu cung.
“Còn nữa, hậu cung vắng vẻ, cũng chỉ có Uyển phi có long thai.”
Ánh mắt Thanh đế hơi nhíu lại.
Trong lòng gợi lên nghi ngờ, vốn dĩ cung tần không ít, ông ta lâm hạnh tuy không nhiều, nhưng cũng xem như là mưa móc đầy đủ.
Thế nhưng ngoài Hoàng hậu cùng Uyển phi cũng không thêm ai có long thai.
Nay lại thêm Hạ Uyển Đồng bị hạ độc lạ.
Có lẽ nên điều tra kỹ trong hậu cung này, chuyện Hoàng tử cấu kết hậu cung để thăm dò thánh ý hoặc là âm thầm chuẩn bị không phải chưa từng có.
“Sắp tới nhờ Hoàng hậu vất vả một chút, tổ chức tuyển tú. Hậu cung cũng nên có sinh khí mới.”
Nói xong cũng không chờ Hoàng hậu đáp lại, dứt khoát rời đi.
Hoàng hậu chỉ kịp quỳ xuống hành lễ, bà ta chật vật đứng dậy, đáy lòng vô cùng tức giận.
Đây là tự kê đá đập chân mình mà.
Ở bên phòng, Hạ Uyển Đồng nháy mắt với Tiểu Trúc, cảm giác đã đạt được mục đích.
“Tiểu thư, người xem, Hoàng thượng làm nô tỳ sợ thật.”
Tiểu Trúc vuốt vuốt ngực.
‘Để mọi người biết ta bị phát độc cũng tốt, ít nhất đem chút rắc rối để bọn họ bớt để ý đến ta. Còn có… thêm cho họ chút chuyện.”
Nụ cười của Hạ Uyển Đồng càng sâu.
Lúc này Hứa thái y quay lại.
Hạ Uyển Đồng giả vờ yếu ớt tỉnh lại.
“Ta… ta bị làm sao.”
Tiểu Trúc vô cùng phối hợp, nước mắt chảy ra vô cùng tự nhiên.
“Tiểu thư a… số người thật khổ.”
Nhìn một màn chủ tớ này, Từ công công cùng Hứa thái ý không biết nói thế nào.
“Tiểu thư là bị người xấu hãm hại, huhu… bị hạ độc mãn tính… May mắn Hoàng thượng thương xót để Hứa thái y điều trị cho người.”
“Cái gì?”
“Ta… ta sắp chết?”
“Cũng tốt… cuối cùng cũng có thể đi theo phụ mẫu.”
Hạ Uyển Đồng bộ dạng vô cùng bi thương nói.
Một màn này làm cho Từ công công đổ mồ hôi, đành vội vàng đi bẩm báo Hoàng hậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT