Hạ Uyển Đồng thực sự rất chán nản, chỉ muốn nhanh chóng đi rời đi thôi, dù sao nàng cũng không phải quả hồng mềm.
“Ngươi nói xem, là bổn cung quan tâm Đồng nhi, sợ rằng có gì Hạ tướng giao phó mà bổn cung chưa thực hiện được.”
Nói xong bà ta giả vờ tỏ ra đau lòng, đến cả giả vờ cho ra hồn cũng lười nữa.
Trong mắt bà ta, Hạ Uyển Đồng vẫn luôn là kẻ dễ bắt nạt.
Hoàng hậu còn định nói thêm vài lời gì đó để đuổi Hạ Uyển Đồng đi, nhưng còn chưa làm gì thì bỗng nhiên…
Ọc…
Hạ Uyển Đồng phun ra một bụm máu tươi.
“Nương nương… thần nữ… đau quá.”
Nói xong thì nàng ôm ngực gục xuống.
Cả tẩm cung của Hoàng hậu nhốn nháo hẳn lên, bà ta nhìn một màn này vô cùng sợ hãi.
“Mau. Truyền thái y!”
Ma ma thân cận hét lên,
Từ công công nhanh chóng chạy đi.
Hoàng hậu cũng ra lệnh cho các cung nữ dìu Hạ Uyển Đồng vào phòng nhỏ khác.
Dù là Hạ Uyển Đồng hiện tại chết cũng là điều Thanh đế mong muốn, Hoàng hậu cũng không quá quan tâm đến cái mạng này của nàng.
Nhưng nếu là chết trong cung thì mọi thứ Thanh đế làm đều vô nghĩa, mà Hoàng hậu như bà sẽ bị dính vết nhơ không rửa sạch được.
“Tra cho ta. Độc ở đâu mà có?”
Nhìn biểu hiện của Hạ Uyển Đồng, bà ta chắc chắn có ai dở trò.
Chợt bà ta nghĩ tới ai đó.
“Liễu ma ma, ngươi nói xem có phải Uyển phi không?”
Bà ta hơi khó chịu, nhìn ra ngoài.
“Không biết làm cách nào, phải làm cho Hạ Uyển Đồng sống khỏe mạnh mà ra khỏi cung, không được để nó chết trong cung của ta.”
Thượng Quan Dung cảm giác vô cùng sợ hãi.
Nhiều năm qua, bà ta nghĩ muôn vàn cách để các cung tần dù được sủng hạnh cũng không thể hoài long thai.
Vậy mà chỉ có Uyển phi có long thai, còn sinh hạ một Tam hoàng tử vô cùng tài giỏi.
Đấu đá bao nhiêu năm, Hoàng hậu vẫn luôn xem Uyển phi là kẻ thù nặng ký của mình.
“Uyển phi không thể làm được. Trong cung của nương nương đều là tâm phúc, không thể có người của nàng ta được.”
“Nếu không ả ta thì ai chứ? Nếu Hoàng thượng hiểu lầm là ta xuống tay với Hạ Uyển Đồng thì không hay rồi… Người rất đa nghi.”
Hoàng hậu ngồi xuống, day day thái dương.
Bà ta vốn dĩ muốn thăm dò một chút, Hạ Uyển Đồng ngu ngốc chết ở đâu cũng tốt, miễn đừng liên lụy bà cùng hai nhi tử của bà là được rồi.
Ấn thủ kia gia tộc Thương Quan xác nhận đã từng có người thấy qua, chỉ là bà không muốn nó rơi vào tay người khác.
Nếu Hạ Uyển Đồng thực sự có ấn thủ đó, nạp làm trắc phi phò tá Đại hoàng tử cũng là chuyện tốt.
Nhưng một màn ngu ngốc kia, bà ta thực sự chướng mắt nàng.
Mà trong phòng nghỉ bên cạnh, thái y sau khi bắt mạch thì vô cùng sợ hãi, vẻ mặt tái nhợt.
“Đây là…”
Ông ta ấp úng không dám nói.
“Hứa thái y à, ngài có gì cứ nói, nô tài còn phải bẩm bảo với nương nương.”
Từ công công vô cùng sốt ruột, gấp tới mức muốn giẫm chân rồi.
“Huyện chúa là trúng độc mãn tính, hôm nay lại ăn uống thứ gì đó xung khắc, mới thành ra phát độc.”
“Độc mãn tính?”
Từ công công ngạc nhiên.
“Vậy là độc gì? Nguy hại tính mạng không?”
“Tạm thời thì cho Huyện chúa uống thuốc theo đơn này, tĩnh dưỡng tốt. Còn có thể hết hay không tùy vào số mạng. Độc này tên Ngưu Tầm, làm từ bọ độc ở Âm vực.”
Nói xong Hứa thái y nhanh chóng tìm cớ ra ngoài trông coi sắc thuốc.
Độc từ Âm vực phải nói là hung hiểm vô cùng, mà Hạ Uyển Đồng này một bước còn chưa ra khỏi kinh thành, có thể bị trúng độc ở đâu chứ?
Chuyện này ông nên tránh xa.
Từ công công nghe xong cũng đổ mồ hôi nhanh chóng bẩm báo Hoàng hậu.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Hạ Uyển Đồng cùng Tiểu Trúc, cả người nàng hơi cử động, mắt mở to.
“Hừ, chẳng phải lo lắng ta sao? Ta cho các người lo chết.”
Tiểu Trúc từ nãy giờ gấp sắp khóc thấy chủ tử ngồi dậy thì vô cùng bất ngờ.