Nhóm dịch: Uất Kim HươngThẩm Quốc Xương và Thẩm Quốc Vĩ đều cúi đầu im lặng.
Thẩm Mỹ Quyên và Mã Hồng Mai cố nén sự bực bội, tiến đến thu bát của Cố Giai Tuệ và hai đứa trẻ: “Chị dâu cả, chị không thích ăn cơm thì cứ đưa bọn trẻ ra chỗ khác đi! Mẹ đang ốm còn chúng em cũng phải ăn cơm chứ.”Nhất là Mã Hồng Mai, cô ta vô cùng nhanh nhẹn bê bát cháo của Cố Giai Tuệ san vào bát của chồng và con mình rồi cười nói: “Có một số người ấy mà, không biết trân trọng cuộc sống tốt đẹp trước mắt, hết cặp kè với Tri Thanh rồi lại về nhà bắt nạt người già.
Theo tôi thấy thì những người như vậy không xứng được ngồi ăn cơm."Tiểu Oa bĩu môi sắp khóc: “Mẹ, cơm của con…”Cố Giai Tuệ nhìn dáng vẻ chanh chua nực cười của Mã Hồng Mai, bỗng cầm bát cháo vừa được thêm đầy ắp của Thẩm Quốc Vĩ lên đổ ụp vào đầu cô ta.Cháo đã được múc ra một lúc rồi nhưng vẫn còn nóng, Mã Hồng Mai gào lên một tiếng, nhào tới định đánh nhau với Cố Giai Tuệ.
Bất ngờ là Đại Oa lặng lẽ ngáng chân khiến cô ta vấp ngã, té lăn quay như chó ăn phân.Khắp mặt mũi cô ta vốn đã dính cháo giờ lại thêm bùn đất, trong lòng Mã Hồng Mai lúc này chỉ hận sao không thể gi.ết ch.ết Cố Giai Tuệ.Lý Ái Liên thì dựa vào ghế thở d.ốc.
Chú hai Thẩm Quốc Xương rốt cuộc không nhịn được nữa: “Chị dâu, anh cả không ở nhà, chị có thể nể mặt anh ấy đừng làm loạn nữa được không? Chị xem bữa cơm gia đình đang yên đang lành giờ thành cái dạng gì rồi? Sau này làm sao chúng ta sống được với nhau nữa?”Lưu Văn Tú hết nhìn mẹ chồng và Mã Hồng Mai rồi lại quay sang Cố Giai Tuệ, trong lòng không biết nên nói gì cho phải.
Cô biết mẹ chồng đối xử không tốt với Cố Giai Tuệ và hai đứa trẻ nhưng bọn họ thì vô tội mà, họ còn phải ăn cơm nữa đấy!“Chị dâu, thôi mà, đám trẻ con còn phải ăn cơm.” Lưu Văn Tú xót con mình, khuyên nhủ.Thẩm Quốc Vĩ khó chịu nhìn Cố Giai Tuệ: “Nếu chị thấy cuộc sống ở cái nhà này không tốt thì cứ đi tìm Lâm Tri Thanh ấy.
Không phải ai cũng mặt dày như chị đâu.”Chuyện tối hôm qua mặc dù Cố Giai Tuệ đã giải thích rõ ràng nhưng người trong thôn vẫn đồn ầm lên, mặc định rằng cô tằng tịu với Lâm Tri Thanh.Bản thân Cố Giai Tuệ đã không định làm lớn chuyện này, hai đứa con cô ở nhà họ Thẩm chẳng biết đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi, ngay cả bữa ăn cũng chỉ được xơi cho phần cháo loãng nhất, thế mà mấy người này còn không ngừng dồn ép bọn cô? Cái tên Thẩm Quốc Vĩ vô liêm sỉ kia còn chỉ trích cô làm bậy với Lâm Tri Thanh nữa chứ!Cố Giai Tuệ nện xuống mặt bàn ‘rầm’ một cái, suýt nữa thì khiến cái bàn cũ nát ấy sập luôn.Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn Thẩm Quốc Vĩ: “Chú nói tôi đi theo Lâm Tri Thanh?”Thẩm Quốc Vĩ nhếch miệng: “Chị dám làm thì phải dám nhận chứ.”Mã Hồng Mai thấy chồng giúp mình đối phó với Cố Giai Tuệ thì cũng hùa theo nói: “Chị làm chuyện xấu mà còn sợ người khác bàn ra tán vào à!”Cô ta vừa dứt lời thì Cố Giai Tuệ đột ngột lật ngược cái bàn lên.Thức ăn và cháo bị hất tung ra đất, không thể ăn được nữa.
Mọi người sững sờ, Cố Giai Tuệ nắm chặt tay Đại Oa và Tiểu Oa lùi về sau hai bước rồi cao giọng nói: “Những thứ đồ ăn này đều do ba Đại Oa kiếm về.
Công điểm của cả nhà đổi ra còn chưa đủ tiền cho mấy đứa nhỏ nhà chú hai, chú ba đi học.
Tôi tốt bụng cho các người ăn ké rồi mà các người còn bắt nạt tôi và Đại Oa, Tiểu Oa, nghĩ tôi chết rồi hả? Chó cùng thì rứt giậu, con giun xéo lắm cũng quằn.
Tôi cho các người nửa ngày, những gì các người nợ nhà tôi thì phải trả lại hết đây.
Kẻ nào bôi nhọ danh dự của tôi thì mau nói xin lỗi.
Nếu không, cứ đến bữa cơm tôi sẽ đến lật bàn đấy.”Hai người đàn ông nhà họ Thẩm có chút tức giận, trừng mắt nhìn Cố Giai Tuệ.Thế nhưng cô chẳng sợ gì cả, cười khẩy: “Đừng tưởng các người đông nhân số cậy mạnh thì có thể đánh chết tôi.
Chỉ cần tôi xảy ra chuyện gì, anh trai tôi sẽ lập tức gửi thư đến huyện thành tố giác các người.
Bây giờ là thời đại xã hội chủ nghĩa rồi, nói chuyện đều dựa vào luật pháp.”Nói xong Cố Giai Tuệ kéo tay hai đứa trẻ về phòng, cầm theo toàn bộ tiền rồi mau chóng ra khỏi nhà..