Nhóm dịch: Uất Kim HươngCuối cùng Đại Oa vẫn không nói ra chữ “thích”, Cố Giai Tuệ không so đo với cậu bé, chỉ kéo hai đứa ra ăn cơm.Lưu Văn Tú đã dọn cơm xong xuôi, chú hai Thẩm Quốc Xương và chú ba Thẩm Quốc Vĩ vừa lúc khiêng cuốc quay về nhà.Mã Hồng Mai lao ra đón với đôi mắt sưng húp, phàn nàn: “Ba nó nhìn tôi đây này…”Thẩm Quốc Vĩ đang mệt gần chết, đẩy cô ta ra: “Bớt nói lại chút đi, cơm đâu? Tôi sắp chết đói rồi.”Đám đàn ông bọn họ sáng sớm phải đi đào công trình trị thủy, tranh thủ về ăn xong là quay lại làm tiếp ngay.Mã Hồng Mai đành phải ngậm miệng.
Ở giữa sân bày một cái bàn gỗ cũ nát, hơn mười người trong gia đình ngồi quây quần xung quanh.Lý Ái Liên vẫn còn đang sốt, mệt mỏi ngồi ở đầu bàn nhưng vẫn không quên lườm Cố Giai Tuệ.
Cô không thèm để ý đến bà ta, gắp hai miếng bánh cao lương rau xanh đưa cho Đại Oa và Tiểu Oa.“Mau ăn đi nhân lúc còn nóng.”Lý Ái Liên đằng hắng một tiếng, giọng nói khàn khàn lộ vẻ không vui: “Cố Giai Tuệ, cô càng ngày càng không có phép tắc gì cả! Hôm qua thì dội nước vào người tôi, hôm nay lại tranh ăn cơm trước, nhà họ Thẩm này không chứa nổi đứa con dâu như cô đâu! Cô không cần ăn nữa, cút ra ngoài đi, sau này Thẩm gia và cô không liên quan gì đến nhau hết.”Cố Giai Tuệ lãnh đạm nhìn bà ta.
Bà già đáng chết này không biết lấy đâu ra sức lực mà cứ mở miệng ra là đay nghiến người khác.Ai ngờ cô còn chưa kịp lên tiếng thì Đại Oa bỗng nói chắc nịch: “Bà nội, ba cháu chưa về thì không ai có quyền thay thế ông ấy ly hôn với mẹ cháu.”Tiểu Oa cũng phụ họa theo: “Không ai có quyền.”Cố Giai Tuệ vui vẻ nở nụ cười: “Đúng đấy, mẹ tưởng bây giờ là xã hội cũ hả mà muốn bỏ vợ là bỏ được? Hiện tại là thời đại chủ nghĩa xã hội mới, mẹ cứ sống theo nếp phong kiến ngày xưa lỡ như bị người ta phát hiện là sẽ phê bình đấy! Còn nếu mẹ nói chuyện phân gia thì tôi đồng ý.
Đại Oa, Tiểu Oa, các con có đồng ý phân gia không?”Hai mắt Đại Oa, Tiểu Oa sáng như sao, đồng thanh trả lời: “Đồng ý.”Lý Ái Liên tức điên: “Mày… con đĩ trắc nết, mày là đứa bất hiếu, vì sao tao không thể bỏ mày?”Cố Giai Tuệ cố tình chọc bà ta tức chết: “Loại người già đầu cổ hủ độc ác như bà, sao tôi phải có hiếu? Mấy đứa trẻ nhà chú hai, chú ba đều được đi học, còn Đại Oa nhà tôi đi học có nửa học kỳ mà bà cũng không cho, làm bà nội cái kiểu như bà thì xứng được ai hiếu thuận hả? Tiền của ba Đại Oa cầm về lần nào cũng bị bà lừa mất, bà cầm tiền rồi có thử nghĩ xem thời gian qua nhà tôi đã sống như thế nào chưa?”Nhắc đến chuyện tiền nong, Lý Ái Liên càng tức hơn: “Con đ.ĩ ch.ó đẻ, mày cũng giấu đi biết bao nhiêu là đồ còn gì? Nếu không thì mày lấy đâu ra đồ đưa cho Mai Linh chứ? Tao mà không giúp chúng mày cất tiền thì cả cái nhà này đã đổi thành họ Mai hết rồi! Mau đưa tờ giấy nợ kia cho tao, tao đến nhà họ Mai đòi lại.”Chuyện này thì Cố Giai Tuệ không có cách nào cãi được, nhưng cô thấy Lý Ái Liên không thèm phân rõ trái phải nên cũng dứt khoát chẳng thèm nói lý nữa.“Bà mắng ai là đĩ đấy? Chửi người khác lưu loát quá nhỉ, bà bị chủ nghĩa phong kiến độc hại ăn sâu vào máu rồi, lớn tuổi mà mồm miệng toàn nói những thứ bẩn thỉu.
Tôi nói cho bà biết nhé, nhà tôi chẳng nợ bà cái gì cả, ngược lại bà nợ bọn tôi hơi nhiều đấy.
Đã được lợi rồi lại còn lên mặt, bà tưởng tôi ăn chay chắc?”Cô vươn tay cầm bát cháo trước mặt Lý Ái Liên ném xuống đất: “Dám bắt nạt tôi à, để tôi xem hôm nay các người còn cơm mà ăn không!”Lý Ái Liên vốn đang bị cảm, cả người sốt cao mệt mỏi, ngón tay cũng run rẩy.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi chỉ đạo đám con trai, con dâu: “Đuổi cô ta ra ngoài cho mẹ! Mẹ nhìn cô ta thôi đã thấy khó chịu rồi! Nghiệp chướng!”Nhưng đâu có người đàn ông nào dám động tay chân với Cố Giai Tuệ.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô, chỉ sợ mạnh miệng nói một câu đã làm cô bật khóc.Thành thật mà nói, trong mắt đàn ông thì phụ nữ ưa nhìn thuộc loại khiến họ không đành lòng bắt nạt nhất..