"Đến rồi".
Thư ký trước tiên xuống xe, tự giác mở cửa xe cho Hàn Tư Thương và Bạch Kiều Hiên.
Hàn Tư Thương.. hắn thế mà đưa cậu đến công viên giải trí!
Bạch Kiều Hiên ngây như phỗng quay qua nhìn Hàn Tư Thương: "Hàn ca, anh tính mặc vest ngồi đu quay?".
"Em chơi, tôi nhìn"
"?" Bạch Kiều Hiên không mặc vest nhưng bộ đồ cậu đang mặc căn bản không hề hợp với hoàn cảnh nơi này, cậu khó hiểu nhìn Hàn Tư Thương, rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì lại dẫn cậu đến đây thế, cậu thà nằm trong xe ngủ còn vui hơn.
Bạch Kiều Hiên xoa gáy: "Hay là mình đi chỗ khác chơi".
Hàn Tư Thương: "Không được!".
Bạch Kiều Hiên không khỏi nghĩ ngợi, không lẽ Hàn Tư Thương thật ra thân xác người lớn tâm hồn thiếu nhi.
Trong nguyên tác, Hàn Tư Thương tuy không thiếu vật chất, xong tình thân lại không có đủ, ông bố nuôi là xã hội đen của hắn chỉ biết đem tiền cho hắn, bồi dưỡng hắn thành người thừa kế hoàn hảo của ông ta, chưa từng nghĩ sẽ cho hắn tình thương, sẽ coi hắn như con mà gần gũi hắn, cuộc sống của Hàn Tư Thương cứ như vậy cô độc đến khi Mặc Đoan xuất hiện, hắn sẽ đối sử không tốt với y nhưng khi hắn bị thương y vẫn sẽ lo lắng mà giúp hắn băng bó, sẽ nấu ăn cho hắn, sẽ cùng hắn ngủ mỗi đêm, có ghét bỏ cũng sẽ không hãm hại hắn, sau này khi hai con người thiếu thốn tình cảm nhận ra đối phương thực quan trọng biết mấy, bọn họ cùng sang MỸ kết hôn, đó cũng là kết của bộ chuyện.
Thật ra đối sử không tốt mà Bạch Kiều Hiên nghĩ không nhẹ nhàng như vậy, Hàn Tư Thương nhẫn tâm giết chết người thân duy nhất là mẹ của Mặc Đoan, đã từng suýt chút thì đánh gẫy chân y, đem y bỏ đói nhốt xuống tầng hầm, không vừa ý sẽ dùng roi da đáng y đến chảy máu, Bạch Kiều Hiên nổi gái ốc.
Hàn Tư Thương gõ đầu cậu: "Nghĩ gì thế? Đều ngây ngẩn cả rồi".
Bạch Kiều Hiên thương nhiều hơn ghét, dù gì bây giờ hắn cũng chưa làm gì quá đáng, thụ chính lại chạy mất rồi, có chút tội nghiệp.
Ba người cùng đi vào khu vui chơi, Bạch Kiều Hiên nhanh chóng tìm được khu bán quần áo, cậu mua ba áo phông trắng, ba quần thể thao rộng hiệu gucci và ba đôi dép lào Adidas, lúc quẹt thẻ Hàn Tư Thương tỏ vẻ khó hiểu nhìn Bạch Kiều Hiên.
"Sao lại rẻ như vậy? Gucci sắp phá sản?".
Bạch Kiều Hiên suýt thì cười thành tiếng: "Đều là đồ pha kè thôi".
"Đồ Pha kè là gì?".
"Là hàng nhái đó, em ngu tiếng anh, được chưa".
Mặc dù thư ký Lâm đã từ chối và nói mình ra xe đợi, Bạch Kiều Hiên vẫn một mực bắt hắn đi chơi chung, ba người vào nhà vệ sinh công cộng thay đồ, áo phông trắng mặc lên người Hàn Tư Thương tăng liền mấy bậc giá trị, áo có vẻ nhỏ hơn cơ thể hắn một size, ôm lấy sát cơ bụng và ngực hắn, tuy không quá lộ liễu nhưng trông vẫn đô con hơn thường, còn cậu.. thôi vẫn là không nên nói.
Bạch Kiều Hiên chuẩn bị đi đến chỗ tàu lượn siêu tốc lại gặp xe đẩy kẹo bông gòn, cậu rút một cây, muốn tính tiền, chỉ là trong túi có mỗi cái thẻ, mà ông chủ nói không có máy quẹt thẻ, cậu quay sang nhìn Hàn Tư Thương và thư ký Lâm.
Hàn Tư Thương không nói gì, thư ký Lâm cũng to gan im lặng.
Bạch Kiều Hiên: "..."
Rồi không có tiền thì mua kiểu gì.
"Anh Hiên, anh ơi" Giọng trẻ con vang đến, ngọt ngào lại đáng yêu, Bạch Kiều Hiên lập tức quay qua nhìn.
"Tiểu Dục" Bạch Kiều Hiên vẫy tay.
Tưởng Dục là em trai của Tưởng Minh, lúc trước cậu rất hay đến nhà Tưởng Minh nên khá thân với Tưởng Dục, thằng nhóc mới 6 tuổi, không giống Tưởng Minh chỉ biết phá gia, thằng bé thông minh và hiểu biết hơn rất nhiều, chỉ là cũng không ngoan ngoãn là bao.
"Anh, không ngờ anh cũng đến đây chơi".
"Làm sao hả nhóc thúi? Anh thì có nơi nào không thể đến".
Tưởng Dục cười hề hề, lại nhìn chân của Bạch Kiều Hiên, lo lắng hỏi: "Anh ơi, anh đi đánh quái bị quái đánh lại không đỡ được nên gãy chân ạ?".
Bạch Kiều Hiên: "..."
Cậu đánh giá thấp về Tưởng Dục rồi.
Cậu kí đầu Tưởng Dục, bỗng nam nhân khác chạy đến, hắn thở hồng hộc, vẻ mặt mệt mỏi nắm lấy tay Tưởng Dục "Vừa quay đi em đã chạy mất rồi, làm anh tìm cả khu này biết không".
Hai bên giới thiệu, người này là Diêm Hi Văn, anh họ bên ngoại của Tưởng Minh.
Bạch Kiều Hiên chợt lóe lên một ý nghĩ, cậu mượn tiền Diêm Hi Văn, sau đó bắn tiền trả y là được, dù gì từ đây đến cây ATM cũng khá xa.
Diêm Hi Văn không hiểu vì sao mặt hơi đỏ, y vụng về lấy ví từ trong túi ra, đưa cả ví cho cậu, Bạch Kiều Hiên từ chối "Anh đưa ví cho tôi làm gì? Tôi chỉ mượn chút tiền mặt thôi".
Y bối rối, tay chân luống cuống moi cả tiền cả thẻ ra đưa cho cậu, chỉ giữ lại vài giấy tờ thông tin cá nhân, Bạch Kiều Hiên không dám cầm, cảm thấy người này hình như bị ngốc, ai không biết lại tưởng ba người đang chấn lột hắn.
"K.. không cần trả lại, hôm nay để tôi mời đi, dù gì đều là người quen cả".
"Sao vậy được".
"Không sao, đổi lại em cho anh WeChat của em là được"
Diêm Hi Văn vẫn muốn đưa tiền cho Bạch Kiều Hiên, lại bị Hàn Tư Thương ngăn lại, thư kí Lâm bên cạnh cung kính đưa thẻ ngân hàng cho Diêm Hi Văn.
Hàn Tư Thương: "Thế này đi, hôm nay tôi mời, thẻ này cậu cầm lấy, coi như trao đổi, số tiền còn dư đều cho cậu".
Diêm Hi Văn không còn dáng vẻ si ngốc, ngẩng đầu nhìn Hàn Tư Thương: "Anh là Hàn Tư Thương nhỉ, nghe danh đã lâu".
"Tôi rất nổi sao?".
"Không, đều là bạn cả, anh Hàn không cần khách khí, hơn nữa.. tôi cũng không thiếu tiền" Giọng Diêm Hi Văn nói với Bạch Kiều Hiên dịu dàng ấm áp, nói với hắn lại trưởng thành và lạnh lùng hơn rất nhiều, Hàn Tư Thương nhướm mày khó chịu, xem ra tên này không dễ đối phó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT