Bạch Kiều Hiên choáng váng tỉnh dậy sau cơn mê man, ánh mắt mờ mịt nhìn đám người xung quanh, trong một giây phút, anh nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không, thức đêm nhiều quá nên hoa mắt rồi.
Xung quanh khung cảnh lạ lẫm, bên cạnh giường còn có hai gương mặt xa lạ, lo lắng da diết hướng về phía cậu, Bạch Kiều Hiên lại nhắm mắt, rồi mở mắt.. không có gì thay đổi hết.
"Hiên Hiên, cuối cùng con cũng tỉnh rồi." Người phụ nữ cạnh giường khóc hu hu, ánh mắt đau lòng nhìn Bạch Kiều Hiên: "Mau mau đi gọi bác sĩ Lương."
Bạch Kiều Hiên muốn ngồi dậy để nhìn rõ hơn, lại vô lực ngã xuống, người đàn ông cạnh giường im lặng hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng: "Nằm yên đấy, muốn chết hay sao mà còn cử động."
"Ông già này, con nó vừa tỉnh, sao có thể nói như vậy chứ." Vừa mắng nam nhâm kia, người phụ nữ lại quay đầu, mềm mỏng nói: "Nào nào nào, ngoan ngoãn nằm xuống, đau ở đâu thì nói mẹ biết, đợi lát nữa bác sĩ Lương đến liền kiểm tra một lượt cho con."
Bạch Kiều Hiên nghi hoặc nhìn hai người bọn họ: "Các người.. là ai vậy?"
Bạch Kiều Hiên nhớ rõ ràng, mình mới mua được cuốn tiểu thuyết khá hay nên đem sang nhà thằng bạn khoe, sau đó hai đứa đọc đến nửa đêm rồi ngủ quên mất, sao tỉnh dậy lại ở đây? Không lẽ thằng bạn thiếu tiền nên đem bán cậu đi? Hoặc đây có thể chỉ là giấc mơ, đúng vậy! Là mơ!
"Con của mẹ sao thế này? Đầu bị đụng hỏng ở đâu rồi." Hai người lại càng lo lắng, sắc mặt người đàn ông trầm lại: "Mất trí nhớ?"
"Hiên Hiên, con nói xem mẹ tên gì?"
Đỉnh đầu truyền đến từng cơn đau dữ dội, Bạch Kiều Hiên ôm đầu rít một tiếng kêu lên, nữ nhân càng thêm lo lắng. Cùng lúc đó, bác sĩ Lương tới, ông đem theo hộp ý tế đến kiểm tra cho cậu.
Dường như có thứ gì đó lũ lượt kéo vào đầu, như điện thoại đầy dung lượng, não phải nóng bừng bừng, tê dại như có điện lướt qua. Rất nhanh cơn đau liền biến mất, bác sĩ Lương cẩn thận kiểm tra sơ bộ, cả nhịp tim và vết thương ngoài da khác trên người Bạch Kiều Hiên, xác nhận không sao mới ăn tâm thở phào một hơi.
"Thằng bé sao rồi? Sao lại không nhớ gì hết?"
"Có lẽ là vừa tỉnh dậy nên chưa kịp nhận thức bản thân, đợi một lát nữa sẽ ổn."
Não cậu chất đầy kí ức của một người khác, chân thật giống như chính mình từng trải qua. Theo kí ức, nguyên chủ tên Hạ Hiên, là con một của Hạ gia, từ nhỏ đã được cưng chiều tuyệt đối, tính tình ham vui, thường hay chơi cùng lũ bạn xấu, sau khi bị lão baba bắt được, bị nhốt trong phòng không cho ra ngoài, Hạ Hiên liều mạng trèo tường, kết quả bị ngã thành dạng này.
Cái tên Hạ Hiên nghe rất quen, chính là tên của pháo hôi trong bộ chuyện mà cậu đang đọc, bởi vì trong tên đều có chữ Hiên nên Bạch Kiều Hiên nhớ rất rõ. Cậu đang nghĩ đến một khả năng rất có thể xảy ra. Cậu xuyên không rồi.
ngôn tình hayVốn muốn phủ định ý nghĩ của mình nhưng trí nhớ của bản thân không cho phép, Bạch Kiều Hiên đối mặt với người phụ nữ, day day thái dương: "Ba, mẹ, hai người ra ngoài một chút, con muốn nghỉ ngơi."
"Con nhớ ra rồi sao? Thật tốt quá."
"Con không sao rồi."
"Có việc gì thì gọi mẹ, biết chưa".
Bạch Kiều Hiên thuận theo: "Vâng," một tiếng, tiếng ba mẹ cậu nói vô cùng tự nhiên, dường như nguyên chủ không chỉ để lại kí ức mà thói quen cũng ở lại luôn.
Căn phòng này có chút lớn, tông màu xanh lam nhưng không hề cảm thấy lạnh lẽo mà mang lại cho người ta một cảm giác tươi mới rất khó tả, đồ vật được trang hoàng gọn gàng, hầu hết là kệ đựng mô hình, truyện tranh, khác xa hoàn toàn với căn phòng bừa bộn của cậu.
Bạch Kiều Hiên hồi tưởng lại cốt chuyện, đúng là có cảnh Hạ Hiên trèo tường đi chơi ngã nhập viện, sau đó lão baba tìm cho y một tên người hầu, đó là thụ chính của ' Một Tầng Ngột Ngạt '. Thân là một trong những con chó của công chính Hàn Tư Thương, cũng vì nể mặt Hạ gia nên hắn đến thăm thú một chút, lại đụng phải thụ chính Mặc Đoan, như tia sét giữa trời quang, Hàn Tư Thương lần đầu trao gửi con tim cho y, xong lại bị y từ chối, Hạ Hiên vì muốn nịnh bợ hắn mà đem Mặc Đoan tặng đi. Sau đó là chuỗi ngày đau khổ của Mặc Đoan, bị Hàn Tư Thương cưỡng hiếp, giam cầm, bỏ trốn lại bị bắt, bị trừng phạt tàn nhẫn.
Còn về riêng pháo hôi Hạ Hiên vì cật lực nịnh bợ mà an ổn đến cuối đời. Chưa bao giờ Bạch Kiều Hiên lại thấy cái kết của pháo hôi mà đẹp đến thế, cũng chưa bao giờ cậu lại hạnh phúc vì kết cục của pháo hôi đến như thế, này là ông trời có toàn tính cả.
Một ngày trôi qua, vốn tưởng chân sẽ bất tiện lắm, cũng chẳng ngờ có người hầu hạ tận nơi. Bạch Kiều Hiên mở weibo điều tra một chút thông tin về Hàn Tư Thương, thuận tiện tìm mấy bộ tiểu thuyết xuyên không.
Hàn Tư Thương thì có rất nhiều thông tin, hầu hết là khen hắn còn trẻ mà đã gây dựng được cả một tập đoàn đồ sộ, nói cái gì mà khối băng nguyên chất của Hàn gia, haha cũng hài hước quá đi, băng nguyên chất gặp phải mặt trời cũng đều tan đó thôi, chỉ là tan rồi nhưng cái lạnh của đá vẫn còn.
Tiểu thuyết xuyên không cũng có rất nhiều, hầu hết là xuyên thành phản diện hoặc pháo hôi rồi tìm đến cái kết tốt đẹp với.. nam chính, đùa nhau à, cái này không đúng, bởi vì thể loại của ' Một tầng ngột ngạt ' là ngược luyến tàn tâm a.
Đột nhiên nhớ tới thằng bạn thân, Bạch Kiều Hiên mới thắc mắc không biết giờ này nó đang phiêu bạt nơi nào? Có phải đã cùng cậu xuyên rồi không? Mà thôi kệ, nó thông minh hơn mình nhiều, nếu thật sự xuyên vào rồi cũng có thể tự chăm sóc cho bản thân, không phiền cậu quan tâm.