Sáng
sớm hôm sau, Kỷ Thời Vũ bước vào lớp 7 với chiếc cặp sách trên lưng.
Giờ
phút này chưa tới giờ vào tiết tự học buổi sáng, cả lớp 7 náo nhiệt như chợ
phiên.
Giáo
viên chủ nhiệm lớp 7 Tôn Quảng Huy dẫn Kỷ Thời Vũ lên bục giảng, dùng thước ba
góc gõ gõ mặt bàn ngay lập tức cái lớp ồn ào liền trở nên yên tĩnh.
“Các
học sinh yên lặng, thầy giới thiệu một chút về bạn học mới này.”
Nghe
thấy tiếng động, mọi người nhìn lên bục giảng.
Vừa
nhìn chăm chú, có không ít người cảm khái mỹ mạo của Kỷ Thời Vũ.
—---
Này, hoa khôi lớp chúng ta sắp đổi người rồi.
—---
Đâu chỉ hoa khôi lớp, hoa khôi trường cũng phải đổi.
Một
vài nam sinh ngồi hàng ghế sau còn huýt sáo trước mặt mọi người.
“Kỷ
đồng học, em tự giới thiệu về mình một chút đi.” Tôn Quảng Huy đem phấn viết
đưa cho Kỷ Thời Vũ, cười đến nhiệt tình.
Kỷ
Thời Vũ nhận lấy viên phấn, viết lên bảng ba chữ thanh tú.
“Chào
mọi người, mình tên Kỷ Thời Vũ rất vui được gia nhập đại gia đình lớp 7.” Giới
thiệu ngắn gọn, thanh âm lại phá lệ mềm nhẹ dễ nghe.
—---
Quả nhiên là mỹ nữ, đến giọng nói cũng rất dễ nghe.
—---
Diện mạo nhìn vào thanh lãnh, không nghĩ tới âm thanh ôn nhu như vậy.
Tôn
Quảng Huy rất là tự hào mà thanh thanh giọng nói: “Kỷ Thời Vũ đồng học kể từ
hôm nay trở đi sẽ gia nhập đại gia đình lớp 7 chúng ta, các em cho một tràng
pháo tay hoan nghênh bạn!”
Sau
khi tiếng vỗ tay lắng xuống, Tôn Quảng Huy chỉ vào một chiếc ghế trống và nói:
"Kỷ đồng học, em cứ ngồi cạnh Thẩm đồng học đi."
Nghe
tin này, cậu bạn bàn sau của Thẩm Tự Thành lập tức trêu chọc: “Lão Thẩm, diễm
phúc không tệ nha.”
Thẩm
Tự Thành trộm liếc nhìn Kỷ Thời Vũ trắng đến phát sáng đang đứng trên bục
giảng, thẹn thùng mà cúi đầu.
Kỷ
Thời Vũ thoải mái mà hòa phóng ngồi vào chỗ bên cạnh Thẩm Tự Thành, lộ ra một
nụ cười ngoan ngoãn hiền lành: “Bạn học, chào cậu, về sau chúng ta là bạn cùng
bàn của nhau.”
Thẩm
Tự Thành khẩn trương nắm chặt chiếc bút trong tay, giọng nói có chút run run:
“Chào cậu, bạn học Kỷ.”
Dương
Chí Kiệt ngồi phía sau Thẩm Tự Thành thấy huynh đệ của mình không lên tiếng
giới thiệu bản thân, vội vàng đẩy bàn về phía trước, tới gần Thẩm Tự Thành từ
trong kẽ răng nặn ra mấy từ chỉ hai người có thể nghe thấy.
“Mau
tự giới thiệu đi.”
Thẩm
Tự Thành đang khẩn trương tới tay đổ mồ hôi lúc này mới phản ứng lại, vội vàng
mở miệng giới thiệu: “Tớ là Thẩm Tự Thành, ủy viên học tập của lớp 7, bạn học
Kỷ về sau trong học tập có vấn đề gì có thể hỏi mình.”
Kỷ
Thời Vũ cong mắt, mỉm cười đáp: “Được.”
Tiết
học thứ hai vào buổi chiều là thể dục, cao tam Hưng Hoa có 10 lớp, mỗi tuần cao
tam có hai tiết học thể dục.
Các
tiết học thể dục thường được sắp xếp vào buổi chiều, 10 lớp cao tam lúc học thể
dục khó có thể tránh khỏi trùng tiết với nhau.
Ví
như hôm nay lớp 7 cùng lớp 1 học thể dục trùng tiết với nhau.
Vào
ngày đầu tiên chuyển đến lớp 7, Kỷ Thời Vũ đã kết được một bạn cùng giới, người
ngồi sau cô, cũng là bạn cùng bàn của Dương Chí Kiệt.
Trần
Nhược Yên là bí thư chi đoàn kiêm đại diện môn Tiếng Anh của lớp 7, thành tích
cơ bản xếp trong top 5 của lớp.
Ủy
viên học tập Thẩm Tự Thành yên ổn chiếm vị trí thứ nhất lớp.
Học
sinh lớp 7 mặc dù không có hứng thú với các tiết học văn hóa, tất cả đều có vẻ
lười biếng.
Nhưng
trong tiết học thể dục thì khác, nhất là các bạn nam, lần lượt thay đồng phục,
ai lấy bóng rổ lấy bóng rổ.
—------------
Cuối
cùng cũng tới một tiết thể dục để thả lỏng cơ thể và tinh thần, các học sinh
trong lớp tinh anh vẫn rất hào hứng.
Chu
Dụ thúc giục Bùi Thừa cùng nhau xuống chơi bóng rổ, Bùi Thừa nhìn nắng to bên
ngoài, uể oải ngáp một cái.
Tháng
3 thành phố A, nhiệt độ vừa phải không quá lạnh cũng không quá nóng, khi ánh
mặt trời ấm áp chiếu rọi, toàn thân trở nên uể oải, khiến người ta càng cảm
thấy buồn ngủ.
“Để
tôi ra bóng cây phơi nắng ngủ thì được, chơi bóng thì miễn.” Bùi Thừa nói.
Lúc
này, Chu Dục hướng tầm mắt xuống sân thể dục đảo một cái, ánh mắt sắc bén thấy
Kỷ Thời Vũ vừa chuyển đến lớp 7.
Khóe
miệng cậu ta câu lên, giả vờ như vô tình nói: “Hôm nay lớp 7 trùng tiết thể dục
với chúng ta đấy.”
Bùi
Thừa vừa nghe, thân thể như không xương đứng lên, tầm mắt đảo qua sân thể dục.
Kỷ
Thời Vũ vô luận là dung mạo hay dáng người đều phá lệ xuất sắc, ngay cả khi trà
trộn vào đám đông, anh chỉ cần liếc mắt một cái liền phát hiện ra cô.
Bùi
Thừa thong thả đứng dậy, hoạt động thân thể, nói: “Không phải cậu nói muốn chơi
bóng sao, lề mề làm gì nữa mau thay đồ đi.”
Chu
Dụ đương nhiên biết Bùi Thừa vì cái gì đột nhiên đổi ý.
“Thừa
ca, không phải anh vừa nói ngủ thì được còn chơi bóng không thể, như thế nào
đột nhiên lại…”
Lời
Chu Dụ nói còn chưa xong, Bùi Thừa quay đầu lạnh lùng liếc cậu một cái, Chu Dụ
lập tức ngậm miệng.
Buổi
tối hôm đó, Hoàng Mộng Tuyết vốn định giáo huấn Kỷ Thời Vũ một chút, lại bị Kỷ
Thời Vũ phản kháng vả mặt bốp bốp, Hoàng Mộng Tuyết hoàn toàn ghi hận Kỷ Thời
Vũ.
Hoàng
Mộng Tuyết cô là ai, thiên kim tôn quý nhà họ Hoàng.
Về
phần gia cảnh của Kỷ Thời Vũ, ngày hôm sau cô ta đã nhờ người điều tra, chỉ là
một gia đình nhỏ mà Kỷ Thời Vũ còn có thể kiêu ngạo như vậy.
Cô
sẽ cho cô ta biết hối hận là như thế nào.
Điều
mà Hoàng Mộng Tuyết không ngờ tới là trước khi kế hoạch trả thù của cô ta được
thực hiện, Kỷ Thời Vũ đã chủ động chuyển lớp, còn là chuyển đến lớp 7.
Khi
Kỷ Thời Vũ đang đứng trên bục giới thiệu bản thân, Hoàng Mộng Tuyết nhanh chóng
lấy điện thoại di động ra và hỏi đám tiểu tỷ muội.
—---
Cô ta như thế nào chuyển đến lớp chúng ta? Bùi Thừa làm sao?
Vương
Giai cũng ở trong nhóm ăn dưa của Lâm Hạo, vội vàng trả lời đúng vậy, đồng thời
chuyển video trong nhóm ăn dưa cho Hoàng Mộng Tuyết.
Xem
xong video, Hoàng Mộng Tuyết không thể kìm nén nụ cười trên khóe miệng, sau đó
gõ một cách chế nhạo.
—---
Ha hả, tao vốn tưởng sẽ cùng cô ta hảo hảo giao lưu, không nghĩ tới cô a còn
kiêu ngạo như vậy, kết quả thế nào, còn không phải bị Bùi Thừa đuổi ra khỏi ban
1 sao.
—---
Ở Hưng Hoa, mặc cho cô ta điên cuồng, vẫn là do Bùi đại thiếu định đoạt.
—---
Đừng tưởng rằng chuyển lớp là tao sẽ tha cho cô ta.
—---
Không khéo lại chuyển đến ban 7 chúng ta.
Vương
Giai giấu điện thoại trong hộc bàn, gõ tin nhắn trả lời.
—---
Tới ban 7 chúng ta, chính là địa bàn của chúng ta.
—---
Đừng tưởng rằng chuyển lớp là tao sẽ tha cho nó.
Hoàng
Mộng Tuyết vừa gõ chữ vừa tưởng tượng cảnh cô ta chà đạp Kỷ Thời Vũ dưới chân.
Nhớ
tới sự việc tối hôm đó, Vương Giai tức giận không chịu được.
—---
Thù ngày hôm đó không phải nói quên là quên.
Vương
Giai chủ động nhắc đến sự việc tối hôm đó, trong đầu Hoàng Mộng Tuyết dần hiện
ra cảnh tượng Kỷ Thời Vũ ấn đầu cô ta ở trên tường.
Gạch
và xi măng trên tường không bằng phẳng, Kỷ Thời Vũ sức lực lại lớn làm mặt cô
ta trầy một mảng lớn.
Buổi
tối về nhà soi gương, nửa khuôn mặt đỏ bừng, nửa khuôn mặt kia đầy những vết
sẹo nhỏ do các cạnh và góc tường sắc nhọn vẽ nên.
Cũng
may ba mẹ nuôi mấy ngày nay đều đi công tác, nếu không cô ta cũng không biết
nên giải thích như thế nào.
Nghĩ
đến đây, Hoàng Mộng Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Thời Vũ trên bục giảng, ánh mắt
trở nên hung ác hơn.
—---
Ngô Oánh đó thật là vô dụng, giống như một tờ giấy, lớn lên cường tráng như
vậy, thế nhưng bị Kỷ Thời Vũ thoáng cái quật ngã.
Hoàng
Mộng Tuyết oán giận đánh chữ.
Ngô
Oánh không phải học sinh của Hưng Hoa, mà là Hoàng Mộng Tuyết tìm được từ bên
ngoài trường, tới chống đỡ cho cô ta.
Mấy
người bọn họ đều là học sinh, chưa từng nghiêm túc đánh nhau, nhiều nhất cũng
chỉ giật tóc, tát mấy cái.
Cho
nên cô ta đặc biệt đến trường khác tìm Ngô Oánh tới
Ngô
Oánh học xong sơ trung liền bỏ học, sau đó đi theo đám lưu manh trong xã hội,
cùng nhau hút thuốc đánh nhau.
Ngô
Oánh vừa cao lại cường tráng, ăn mặc trung tính, thoạt nhìn không khác gì con
trai.
Hoàng
Mộng Tuyết kêu Ngô Oánh tới chống lưng là có trả tiền.
Nhưng
không nghĩ tới cô ta như phế vật, Kỷ Thời Vũ mới quật một cái qua vai liền đem
cô ta ngã trên đất không thể nhúc nhích.
Sau
khi Kỷ Thời Vũ rời đi, Ngô Oánh thậm chí còn tống tiền cô ta 1.000 nhân dân tệ,
cho rằng đó là chi phí y tế cho vết thương của cô ả.
Cô
ta còn đe dọa cô(HMT) rằng nếu cô(HMT) không trả tiền, sau này sẽ chặn cô ở
cổng trường mỗi ngày.
Hoàng
Mộng Tuyết không dám khiêu khích những tên côn đồ như vậy bên ngoài trường học,
vì vậy cô(HMT) chỉ có thể chuyển tiền ngay tại chỗ cho cô ta.
Thấy
Ngô Oánh rời đi nhanh chóng, Hoàng Mộng Tuyết thậm chí còn nghi ngờ rằng cô
ta cố tình giả vờ,Kỷ Thời Vũ quật cô ta
qua vai ngã xuống đất liền cố ý ăn vạ không đứng dậy.
—---
Tao muốn tìm người một lần nữa, trong trường học.
Hoàng
Mộng Tuyết nhắn xong lời tàn nhẫn rồi nhét điện thoại vào hộc bàn, ánh mắt hung
tợn nhìn thiếu nữ trên bục giảng.
Làn
da thiếu nữ trắng nõn, đường nét khuôn mặt ưu tú, đứng ở trên bục giảng càng
thêm lóng lánh chói mắt, học sinh cả lớp bất luận là nam hay nữ, ánh mắt đều
dính chặt trên người nàng.
Lúc
nãy cô ta không phải không nghe thấy những nam sinh kia cảm thán, hoa khôi lớp
phải đổi người. Trước khi Kỷ Thời Vũ đến, cô ta chính là hoa khôi lớp.
—---------
Tiết
Thể dục
Giáo
viên thể dục đầu tiên dẫn họ chạy hai vòng để rèn luyện cơ thể.
Sau
hai vòng, nhiều nữ sinh thở dốc và đỏ bừng mặt.
Giáo
viên Thể dục của bọn họ tên Lưu Khôn, thân hình to lớn cao 1m8, nước da ngăm
đen, khoảng 27-28 tuổi và rất năng động.
Lưu
Khôn đã dẫn họ chạy hai vòng mà không thở hổn hển, ông hào hứng nói: "Hạng mục tiếp theo, nhảy
ếch.”
Nghe
Lưu Khôn nói, học sinh phía dưới kêu rên không ngừng.
“Nam
sinh nhảy ếch, nữ sinh nghỉ ngơi vài phút, đến phòng dụng cụ lấy đệm chuẩn bị
gập bụng.” Lưu Khôn cười sửa miệng.
Lưu
Khôn sửa lời nói xong đến lượt nam sinh than không công bằng.
“Hả?
Tại sao?”
Dựa
vào cái gì nữ sinh có thể nghỉ ngơi, bọn họ phải nhảy ếch, nhảy ếch xong trong
10 phút đến ngày mai chân đều phế bỏ hết a.
Các
nam sinh oán giận nói.
Lưu
Khôn không cho bọn học sinh cơ hội cò kè mặc cả, huýt sáo một cái, cao giọng
nói: “Tập hợp”
Các
nam sinh không tình nguyện đi xếp hàng tập hợp lại chỗ giáo viên thể dục.
Kỷ
Thời Vũ nghe còn phải gập bụng, vội vàng chạy tới chỗ thầy thể dục xin nghỉ.
“Thầy,
em có thể xin nghỉ một chút không, thời kỳ đặc thù.”
Lưu
Khôn nhìn thiếu nữ, thiếu nữ thở hồng hộc, thấy trạng thái thân thể chống đỡ
hết nổi liền gật đầu đồng ý.
Thấy
thầy giáo gật đầu, thiếu nữ lộ ra nụ cười ngọt ngào, nói tiếng cảm ơn thầy, sau
đó xoay người rời đi.
Bóng
dáng thiếu nữ mảnh khảnh, làm người ta không rời mắt được.
Lưu
Khôn ngây người như vậy vài giây, mới nhớ tới mình đang ở trong lớp. Vội vàng
tập hợp các nam sinh xếp hàng, chuẩn bị nhảy ếch.
Kỷ
Thời Vũ bỏ thêm +100 giá trị sức mạnh vũ lực chạy 2 vòng sân thể dục nữa cũng
không vấn đề gì
Cô
chính là không muốn tiếp tục gập bụng, trộm lười biếng nên mới làm bộ thở hổn
hển xin giáo viên nghỉ ngơi.
Tuy
nhiên giả bộ yếu đuối thực sự hiệu quả.
Kỷ
Thời Vũ đi đến quầy bán quà vặt cạnh sân thể dục mua chai nước, sau đó ngồi
dưới bóng cây vừa uống nước vừa xem nam sinh nhảy ếch.
Chạy
bộ cộng thêm nhảy ếch mất khoảng mười lăm phút, còn dư lại ba mươi phút Lưu
Khôn để cho học sinh tự do hoạt động.
Đây
là phong cách nhất quán giáo viên thể dục trường cao trung Hưng Hoa, mười lăm
phút đầu do giáo viên thể dục sắp xếp, thời gian còn lại cho học sinh hoạt
động.
Vừa
đến thời gian hoạt động tự do, Trần Nhược Yên liền chạy đến tìm cô.
Kéo
cô ra khỏi bóng cây nói: “Sân bóng rổ có người đang chơi bóng, chúng ta đi xem
đi.”
Kỷ
Thời Vũ không mấy hứng thú với bóng rổ, nhưng cô không từ chối sự nhiệt tình
của Trần Nhược Yên nên đi theo cô ấy.
Hai
người mới vừa tới gần sân bóng rổ, bỗng nhiên “Phanh” một tiếng, một quả bóng
rổ rơi xuống trước mặt Kỷ Thời Vũ rồi nảy ra xa.
Vừa
rồi, quả bóng rổ vừa vặn chạm vào tai Kỷ Thời Vũ, bên tai cô thổi lên một làn
gió lạnh.
Quả
bóng này nếu đánh trúng cô sẽ rất đau, Kỷ Thời Vũ tức giận nghĩ.
Đang
muốn nhìn xem kẻ đầu sỏ nào không có mắt, kết quả cô vừa ngẩng đầu, thấy Bùi
Thừa ôm bóng rổ cười đi tới.
“Yo,
đây không phải là bạn cùng bàn cũ của tôi sao.” Bùi Thừa cà lơ phất phơ cười.