Kỷ
Thời Vũ vốn nghĩ rằng việc chuyển lớp là không thể nào, nhưng mà đổi chỗ ngồi
hẳn là có thể. Dù sao Bùi đại thiếu gia cũng không muốn ngồi cùng bàn với cô,
chủ nhiệm lớp không chỉ không có biện pháp, vì chiếu cố chút tâm tình nhỏ bé
này của Bùi thiếu gia, chủ nhiệm lớp phải nhanh chóng đổi lớp cho cô.
Kết
quả là ngày hôm sau chủ nhiệm lớp liền gọi cô tới văn phòng.
Khi
Kỷ Thời Vũ đến văn phòng giáo viên, phát hiện ở đây còn có một nam giáo viên
trung niên.
Kiếp
trước, Kỷ Thời Vũ vẫn luôn học ở lớp tinh anh do Tống Lam chủ nhiệm cho tới khi
tốt nghiệp, đại đa số phần lớn tinh lực của cô đều đặt trong học tập.
Nhìn
vị giáo viên trung niên trước mặt này, Kỷ Thời Vũ không có một chút ấn tượng.
Cô
chỉ biết giáo viên này không dạy bất cứ môn nào cho lớp tinh anh.
Tống
Lam mở miệng trước, đại khái là nói, buổi sáng Kỷ Thời Vũ báo lại sự tình đã
được giải quyết thuận lợi.
Nam
giáo viên trung niên đứng bên cạnh Tống Lam tên là Tôn Quảng Huy, là chủ nhiệm
lớp 7 lớp bình thường.
Lúc
Kỷ Thời Vũ đang khóc và báo cáo tình hình với Tống Lam vào sáng nay, Tôn Quảng
Huy tình cờ có mặt trong văn phòng.
Tôn
Quảng Huy hành nghề đã nhiều năm, lớp 7 là lớp đầu tiên thầy được bổ nhiệm làm
chủ nhiệm lớp. Các học sinh lớp 7 dưới sự lãnh đạo của thầy sắp tốt nghiệp,
nhưng thành tích thì bết bát khiến ông
hết đường xoay sở.
Đám
nhóc này là lớp đầu tiên thầy nhận làm chủ nhiệm, đối với ông nó có ý nghĩa rất
lớn, ông muốn cải thiện điểm số của những đứa trẻ này hơn bất kỳ ai khác.
Khi
nghe thấy Kỷ Thời Vũ khóc và yêu cầu Tống Lam chuyển lớp, ông chợt nhận ra rằng nếu lớp 7 có thể được dẫn
dắt bởi một học sinh xuất sắc nhất, điểm số của họ chắc chắn sẽ cải thiện rất
nhiều, và các học sinh cũng sẽ chú tâm vào việc học.
Sau
khi nghe Tống Lam giải thích, Kỷ Thời Vũ đã hiểu đôi phần ý tứ của cô ấy.
Nếu
Kỷ Thời Vũ nhất quyết muốn chuyển lớp, cô có thể chuyển sang lớp 7.
Về
việc chuyển lớp, Tống Lam và Tôn Quảng Huy hoàn toàn tôn trọng ý kiến của Kỷ
Thời Vũ. Nếu Kỷ Thời Vũ không muốn đến lớp 7, Tống Lam cũng có thể giúp cô đổi
chỗ.
Từ
lớp 1 tinh anh chuyển đến lớp 7 bình thường, đặt ở trên người học sinh giỏi nào
cũng sẽ lựa chọn không đi.
Bởi
điều này đồng nghĩa với việc chất lượng giảng dạy của giáo viên giảm sút và
không khí học tập của lớp cũng thay đổi.
Bị
ảnh hưởng do nhiều yếu tố, điểm số chắc chắn sẽ giảm.
Nhưng
Kỷ Thời Vũ lại gật đầu đồng ý.
Xét
cho cùng, so với việc học cùng lớp ngồi chung bàn với Bùi Thừa, chuyển đến một
lớp bình thường chẳng là gì cả.
Chương
trình học của cao trung cô sớm đã học xong hết, chất lượng giảng dạy giảm xuống
căn bản không ảnh hưởng đến cô.
Đối
với bầu không khí học tập, cô có mục tiêu rõ ràng và vững chắc là được nhận vào
trường đại học tốt nhất cả nước, trường đại học A.
Đối
với kết quả này, Tôn Quảng Huy quả thực rất hài lòng.
Lúc
này ông đã bắt đầu mường tượng học sinh
lớp 7 hăng hái học tập nhất mực hướng về tương lai tốt đẹp phía trước.
Việc
chuyển lớp này dễ dàng hơn chuyển trường, Tôn Quảng Huy nói với cô rằng ngày
mai cô trực tiếp đến lớp 7 học.
Tiết
tự học buổi tối Bùi Thừa không có tới, Kỷ Thời Vũ nhìn bàn bên cạnh trống
không, không khỏi nhếch khóe miệng cười khẽ.
Bắt
đầu từ ngày mai, cô sẽ không phải suốt ngày lo lắng ở OOC ở trước mặt nam chủ
nữa.
Hôm
nay là ngày thứ ba cô chuyển đến trường, trong ngăn bàn trừ sách giáo khoa và
bài kiểm tra, còn có một số đồ dùng học tập, chỉ cần tùy tiện thu dọn một tí,
một cái cặp vừa lúc chứa đủ.
Sau
khi tự học buổi tối, Kỷ Thời Vũ cõng cặp sách rời khỏi lớp học, trước khi rời
đi, cô liếc nhìn những chiếc ghế trống, rồi bước ra khỏi phòng học của lớp 1,
không chút luyến tiếc.
—--
Ngày
hôm sau, Bùi Thừa vẫn như thói quen cũ tự học xong mới chậm rãi xuất hiện ở cửa
phòng học. Anh vừa ngồi vào chỗ, mới phát hiện có gì đó không đúng.
Bạn
cùng bàn của anh như thế nào không có ở đây?
Bạn
nhỏ ngồi cùng bàn với anh vừa nhìn đã biết là học sinh giỏi, không thể nào trốn
học so với anh còn ác chiến hơn.
Bùi
Thừa cúi đầu nhìn, bàn trống trơn?
Bùi
Thừa nhấc chân đá vào chỗ ngồi của Chu Dụ ở phía trước, lười biếng hỏi: “Bạn
cùng bàn của tôi đâu?”
Nghỉ
ngơi vài ngày, bệnh cảm mạo của anh tốt lên không ít, chỉ là thanh âm vẫn lười
nhác.
Chu
Dụ quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thừa ca, em không có phụ trách
việc trông chừng bạn cùng bàn của anh, anh đừng hỏi em.”
Vẻ
mặt lười biếng của Bùi Thừa hơi nhạt đi một chút, giữa hai lông mày ẩn hiện một
chút sốt ruột: “Tự học buổi sáng cũng không tới sao?”
Chu
Dụ lắc đầu, lại nói buổi sáng tự học lúc cậu đến xác thật không nhìn thấy
người.
Bởi
vì trong tiềm thức của cậu ấy, chiếc bàn phía sau trống không, đó là điều bình
thường.
Dù
sao Bùi đại thiếu từ trước đến nay không có đến lớp tự học buổi sáng.
“Anh
vừa nói xong em mới nhớ, bạn cùng bàn mới của anh hình như không có đến lớp tự
học buổi sáng.”
“Học
sinh chuyển trường không phải là bị Hoàng Mộng Tuyết bức đến mức phải chuyển
lớp đó chứ?” Chu Dụ lẩm bẩm một mình.
“Ai?”
Bùi Thừa có chút khó hiểu.
“A,
ngày đó anh không có ở đây.” Chu Dụ bừng
tỉnh nói.
Căn
cứ vào hiểu biết của cậu ấy đối với Bùi Thừa, có lẽ Bùi Thừa còn chưa xem qua
tin tức trong nhóm lớp.
“Anh
trước hết hãy xem tin tức trong nhóm lớp đi.” Chu Dụ tựa người lên cửa sổ, cười
nói.
“Có
rắm mau thả.” Bùi đại thiếu nói với giọng điệu không kiên nhẫn.
“Cái
cô Hoàng Mộng Tuyết người luôn theo đuổi anh, biết anh có bạn cùng bàn mới nên
đem người tới đây tra hỏi.” Chu Dụ lại nghĩ tới phản ứng ngày hôm qua của Kỷ
Thời Vũ, cười nói: “Bất quá học sinh chuyển trường cũng không kém, giồng con
mèo hoang nhỏ miệng lưỡi sắc bén, mắng cho Hoàng Mộng Tuyết một chút tiện nghi
cũng không chiếm được.”
“Cho
nên học sinh chuyển trường không nên bị buộc phải chuyển lớp chứ.”
“Miệng
lưỡi sắc bén?” Bùi Thừa phát ra nghi vấn.
Còn
là mèo hoàng nhỏ?
Trong
đầu Bùi Thừa không khỏi nghĩ đến cảnh tượng thiếu nữ đánh nhau, điều này càng
khẳng định suy đoán của anh.
Bùi
Thừa ngồi chỗ gần cửa sổ, giống như người không xương dựa vào cửa sổ, ngón trỏ
mảnh khảnh gõ gõ mặt bàn, nói: "Đi gọi Lâm Hạo tới."
Chu
Dụ liếc anh một cái, đứng dậy kéo Lâm Hạo đang ngồi ở hàng ghế sau lại.
Lâm
Hạo là “Chuyên gia biết tuốt” của lớp, cậu ta có thể nắm bắt được hết thông tin
bát quái của giáo viên cho tới học sinh trong trường.
“Lâm
Hạo, bạn cùng bàn của tôi đi đâu, cậu có biết không?” Bùi Thừa hỏi.
Tuy
nhiên Lâm Hạo lại nói ra một câu khiến Bùi Thừa kinh ngạc.
“Thừa
ca, không phải bạn cùng bàn của anh…. Bị anh bức đi sao?” Lâm Hạo nhìn sắc mặt
của Bùi Thừa, chần chờ nói.
Bùi
Thành nhướng mày, thấy Lâm Hạo trầm mặc, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Lâm
Hạo rất biết điều mà lập tức móc di động ra, click mở một video sau đó đưa tới
trước mặt Bùi Thừa.
Trong
video Kỷ Thời Vũ khóc như khóc , tố khổ với giáo viên chủ nhiệm lớp 1 Tống Lam,
nói muốn đổi vị trí chỗ ngồi, giáo viên hỏi cô vì sao, cô mang hai mắt mông
lung đẫm lệ rất ủy khuất gọi ra cái tên “Bùi Thừa”.
Xem
đến đây, Bùi Thừa nhướng mày.
Anh
không làm điều gì thái quá với người bạn cùng bàn mới của mình nha.
Sau
đó Tống Lam truy vấn nguyên nhân cụ thể, Kỷ Thời Vũ còn thập phần ý vị không rõ
nói câu: giáo viên cô đừng hỏi nữa.
Kỷ
Thời Vũ vừa nói ra lời này, Bùi Thừa tựa hồ có chút minh bạch.
Lý
do tại sao Kỷ Thời Vũ vội vàng thay đổi chỗ ngồi có lẽ liên quan đến việc anh
bắt gặp cô đánh nhau vào đêm đó.
Đoạn
video này được một học sinh tình cờ đi ngang qua văn phòng bí mật quay lại, sau
đó với thái độ ai cũng ăn dưa, cậu ta đã đăng video lên nhóm ăn dưa do Lâm Hạo
thành lập.
Lúc
Bùi Thừa phát video, Chu Dụ tò mò lại gần xem.(Bạch Phượng x T Y T)
Video
phát xong, Chu Dụ với vẻ mặt xem kịch vui nhìn Bùi Thừa, sau đó chế nhạo nói:
“Thừa ca, anh làm gì con gái nhà người ta vậy, làm hại cô gái nhỏ khóc chạy tới tìm chủ nhiệm lớp đòi chuyển lớp thế
kia.”
Bùi
Thừa ngó lơ lời nói mát của Chu Dụ, quay đầu hỏi Lâm Hạo: “Chuyện này xảy ra
khi nào?”
Lâm
Hạo chỉ vào video, thời gian quay được hiển thị trên video.
Bùi
Thừa vừa nhìn, chính là thời gian nghỉ giữa giờ tiết tự học sáng hôm qua, khó
trách lúc giữa giờ anh không thấy cô.
“Cho
nên Kỷ Thời Vũ có chuyển lớp thành công không?” Bùi Thừa trả điện thoại di động
lại cho Lâm Hạo.
Lâm
Hạo gật gật đầu: “Nghe nói Tống giáo viên đã thông báo cho cô ấy chuyển tới lớp
7 trong buổi tự học tối qua, Kỷ Thời Vũ cũng đồng ý.”
“Lớp
7?” Lần này đến lượt Chu Dụ kinh hách.
Bây
giờ là học kỳ hai của năm thứ ba cao trung, là giai đoạn quan trọng để nhóm học
sinh cao trung chạy nước rút. Lúc này, bất luận là học sinh cấp ba nào, đặc
biệt là học sinh giỏi, bọn họ kiêng kỵ nhất khi thay đổi.
Lớp
1 là lớp ưu tú nhất ở trường cao trung Hưng Hoa, trong khi lớp 7 là lớp bình
thường kém hơn nhiều về chất lượng giảng dạy và không khí học tập.
Nhưng
Kỷ Thời Vũ thà chấp nhận rủi ro này và chuyển đến lớp 7 chứ không ngồi cùng bàn
với Bùi Thừa.
Khi
nghe câu trả lời này,Bùi Thừa trên mặt không có cảm xúc.
"Được
rồi, hiểu rồi." Anh nói.
Bùi
Thừa tựa vào cửa sổ, một tay chống đầu, một đôi mắt đen nhánh không có tiêu cự
nhìn thẳng phía trước, rất khó nhìn ra anh đang suy nghĩ cái gì.
Lúc
này, trong đầu anh đang dựng lên một vở kịch lớn: Mặc dù Kỷ Thời Vũ mắc chứng
đa nhân cách, nhưng để sống một cuộc sống bình thường, cô phải cẩn thận và luôn
che giấu sự thật rằng mình có hai nhân cách.
Có
lẽ, mấy người bạn thân thiết ở trường cũ của cô biết cô bị đa nhân cách nên đây
cũng là lý do tại sao cô chuyển đến Hưng Hoa vào học kỳ thứ hai của năm cao
trung.
Bây
giờ mặt khác trong tính cách của cô, không, chính xác hơn, đó là một tính cách
khác mà anh ấy đã nhìn thấy. Cho nên cô mới vội vã chuyển lớp.
Phân
tích của Bùi Thành rất rõ ràng và hợp lý, càng tăng thêm hứng thú đối với Kỷ
Thời Vũ.