Bùi Thừa chỉ học buổi sáng, đến chiều người đã không thấy bóng dáng ở đâu.

Bùi Thừa nói đang đi học, kỳ thật có một nửa thời gian là đang ngủ, còn lại một nửa thời gian không phải chuẩn bị đi ngủ thì là lấy tay chống đầu nhìn cửa sổ phát ngốc.

Kỷ Thời Vũ tùy tiện quét mắt nhìn lớp học, dù sao cũng là lớp tinh anh ban 1, nơi tập trung những học sinh hàng đầu của cao trung Hưng Hoa, trong tầm mắt đều là học sinh giỏi múa bút thành văn.

Mà Bùi Thừa, với trạng thái lười biếng này, chỗ nào giống học sinh *cao tam.

Cô không thể không cảm thán trước sức mạnh của gia đình tài phiệt, học tập không tốt còn có thể về nhà kế thừa gia sản.

Tại cao trung Hưng Hoa, các lớp kết thúc lúc 12 giờ trưa và bắt đầu tiết học mới lúc 2 giờ chiều với hai giờ nghỉ giữa giờ.

Việc học của học sinh cao tam bọn họ rất căng thẳng, hầu hết học sinh đều tìm đến căn tin hoặc quán ăn đối diện trường để giải quyết bữa trưa, sau đó lập tức quay lại lớp học tranh thủ thời gian còn thừa xoát đề thi hoặc nghỉ ngơi.

Kỷ Thời Vũ lựa chọn tới nhà ăn của trường giải quyết vấn đề cơm trưa, rồi quay trở lại lớp học. Sau khi trở về chỗ ngồi, cô lấy bài kiểm tra tổng hợp do giáo viên chủ nhiệm phát từ dưới hộc bàn ra, bắt đầu nghiêm túc làm đề.

Khi Kỷ Thời Vũ đang hết sức chăm chú làm đề thi, đột nhiên có người nhấc chân đá bào chân bàn cô. Cô cau mày liếc mắt một cái, thứ xuất hiện trong tầm mắt là một chiếc giày da nhỏ màu đen tinh xảo, phía trên giày da là quần đồng phục xanh lam. Quần thể thao rộng thùng thình không làm nổi bật sự tinh xảo của giày da, ngược lại có loại cảm giác “Quê mùa chết người”.

Nữ sinh dùng lực không nhỏ, đá lệch cả bàn của cô, chiếc bút vẽ ra một đường đen thật dài trên bài thi. Kỷ Thời Vũ tức giận đập bút lên bàn, ngẩng đầu lên mắng: “Tên ngu ngốc nào không có mắt.”

 

Hệ thống chỉ quy định cô “Không thể OOC trước mặt nam chủ”, chứ không hề nói rằng cô phải duy trì thiết lập “Nhu nhược yếu đuối” trước mặt các nhân vật khác.

Cô vừa ngẩng đầu, một gương mặt quen thuộc đập vào tầm mắt.

   Là cô ta?

Ánh mắt Kỷ Thời Vũ lập tức trở nên không rõ ý tứ.

Hoàng Mộng Tuyết.

Cô gái được gia đình nhà họ Hoàng nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi.

Có thể nói, phần lớn mọi đau khổ của Kỷ Thời Vũ đều do Hoàng Mộng Tuyết gây nên.

Tương lai không xa, Kỷ Thời Vũ sẽ bị Hoàng Văn Hoa và Đái Tĩnh tìm đến, sau đó hai người than thở khóc lóc mà đem sự thật cô mới là con gái ruột của bọn họ nói cho cô biết. Kiếp trước, đối mặt với thỉnh cầu nhận nhau của Hoàng Văn Hoa và Đái Tĩnh, cô đã quả quyết cự tuyệt.

Trong mắt cô, ân nuôi nấng còn lớn hơn ân sinh thành. Huống hồ, bố Kỷ mẹ Kỷ đối xử với cô rất tốt, không phải con gái ruột còn hơn con gái ruột. Đối với cô, Hoàng Văn Hoa và Đái Tĩnh chỉ là hai người xa lạ có cùng huyết thống.

 

Bao nhiêu năm ân nghĩa dưỡng dục, cô làm sao có thể nỡ lòng làm tổn thương Bố Kỷ mẹ Kỷ, trở về làm con gái gia đình họ Hoàng chứ. Chỉ vì tài sản Hoàng gia gấp mười, gấp trăm lần Kỷ gia sao? Cô là một người “Chân, thiện, mỹ” sao có thể đi làm loại chuyện này.

Đương nhiên đây chỉ là cái nhìn kiếp trước của cô.

Nếu không phải sau này cô từ trong miệng người khác biết được, Hoàng Mộng Tuyết cứ như vậy hại chết hai lão nhân gia.

Sau này đối mặt với Hoàng Văn Hoa và Đái Tĩnh, phản ứng của cô ở kiếp này có lẽ sẽ như kiếp trước.

“Mày là cái thá gì mà dám mắng tao?”

Hoàng Mộng Tuyết so với Kỷ Thời Vũ thấp hơn tới mười centimet, sau khi Kỷ Thời Vũ đứng lên, cô ta ngẩng đầu lên chửi mắng.

Kỷ Thời Vũ nhíu mày, ánh mắt của cô như đang nhìn một người thiểu năng trí tuệ.

“Đây là trường học không phải nhà của cô, muốn phát điên nổi khùng thì đi ra chỗ khác.”

“Mày!” Hoàng Mộng Tuyết tức giận trừng muốn rớt mắt ra ngoài, giơ tay muốn đánh Kỷ Thời Vũ, bị Chu Dụ ngồi ở phía trước Kỷ Thời Vũ ngăn lại.

“Này bạn học, cậu học lớp nào, không thể tùy tiện khi dễ bạn học mới chuyển trường của chúng tôi.” Chu Dụ không từ khi nào đã tỉnh ngủ, đứng lên, cả người dụa lên cửa sổ với ánh mắt không kiên nhẫn nhìn Hoảng Mộng Tuyết.

 

Chu Dụ có thói quen ngủ trưa nên ăn cơm xong quay lại lớp chợp mắt. Đột nhiên một tiếng “Bộp” chói tai đánh thức cậu ta, tâm tình khó chịu cực độ ngẩng đầu, phát hiện đầu sỏ gây tội là Hoàng Mộng Tuyết lớp 7. (Bạch Phượng x T Y T)

Bởi vì Bùi Thừa, nên Chu Dụ đối với Hoàng Mộng Tuyết này có chút ấn tượng.

Trong trí nhớ của cậu ấy, Hoàng Mộng Tuyết từng nhờ cậu đưa quà cho Bùi Thừa vài lần.

Hoàng Mộng Tuyết cũng coi như là thiên kim nhà giàu, tuy rằng gia cảnh không thể nào so được với Bùi Thừa.

Nhưng Hoàng Mộng Tuyết thân là thiên kim nhà giàu, khi theo đuổi Bùi Thừa không có bộ dáng một cô tiểu thư nhà giàu một chút nào, nháo đến cả trường đều biết, thật giống như cô ta ước rằng tất cả mọi người trong trường đều biết cô ta theo đuổi Bùi Thừa, sau đó Bùi Thừa liền trở thành người của cô ta.

Hôm nay Hoàng Mộng Tuyết đại khái nhận được tin tức Bùi Thừa có một người ngồi cùng bàn mới, thừa dịp Bùi Thừa không có ở đây đặc biệt tới tìm Kỷ Thời Vũ tra hỏi.

Bất quá làm cho cậu không nghĩ tới chính là, Kỷ Thời Vũ cũng không phải bộ dáng nhu nhược dễ bắt nạt. Cậu ấy nhớ rõ buổi sáng lúc Kỷ Thời Vũ nói chuyện với Bùi Thừa, đều là một bộ dạng nhu thuận mềm mại đáng yêu.

Như thế nào trong nháy mắt lại biến thành một con mèo rừng miệng lưỡi sắc bén rồi.

Khi hai người vừa cãi nhau, Chu Dụ liền cầm lấy điện thoại di động ấn vào nhóm trò chuyện của ban 1, muốn @ lớp trưởng để chủ trì công đạo.

Kết quả khi mở cuộc trò chuyện nhóm lớp ra, phát hiện đã có một nam sinh ra mặt giùm Kỷ Thời Vũ @ lớp trưởng.

Lớp trưởng đang ăn cơm ở căn tin, nhìn thấy tin nhắn tức tốc trả lời tin nhắn: Đang trên đường chạy về phòng học.

Nghe Chu Dụ nói, Hoàng Mộng Tuyết đang giơ tay được một nửa, không cam lòng buông xuống. Chu Dụ có quan hệ không tồi với Bùi Thừa, cô ta không muốn làm mất lòng Chu Dụ tại thời điểm này.

Hoàng Mộng Tuyết nhìn khuôn mặt không trang điểm nhưng lại xinh đẹp đến kinh diễm của thiếu nữ, cánh môi hồng nhuận no đủ, làn da trắng đến phát sáng dưới ánh mặt trời ban trưa. Khi đôi mắt hồ ly thanh lãnh liếc nhìn người khác, làm cho người ta có loại cảm giác giật mình rơi vào trong vũng nước trong vắt lạnh lẽo.

Không giống cô ta, trời sinh có màu da vàng, phải dựa vào phấn nền thật dày mới có thể trắng lên.

Hoàng Mộng Tuyết không cam lòng rũ tay xuống, siết chặt nắm đấm.

“Không muốn rước phiền toái vào người thì khôn hồn trong hôm nay phải đổi chỗ ngồi.” Cô ta cắn răng lên giọng uy hiếp.

Nghe được lời nói này, Chu Dụ đang dựa trên cửa sổ nhẹ nhàng phát ta tiếng cười khinh bỉ. Kết quả so với cậu, Kỷ Thời Vũ cuồng hãn hơn nhiều.

Đối mặt với lời uy hiếp của Hoàng Mộng Tuyết, Kỷ Thời Vũ không những không lùi bước mà còn trở nên điên cuồng hơn.

Kỷ Thời Vũ lạnh lùng “A” một tiếng, mắt hồ ly nhướng lên, châm chọc nói: “Bạn học, cậu là ai? Trường này không nên mang mang họ Bùi, đổi thành họ của cậu đi.”

Ý trên mặt chữ, ngươi là cọng hành nào, trường này không do ngươi định đoạt, cút được bao xa thì cút.

Nhìn thấy biểu hiện hơn người của Kỷ Thời Vũ, trong mắt Chu Dụ có thêm vài phần thường thức.

Cô ta là người của ban 7 lại không phải là bạn gái Bùi Thừa, bộ dáng hưng sư vấn tội chạy tới bắt Kỷ Thời Vũ đổi chỗ, xác thực là vô lý quá đáng.

Hoàng Mộng Tuyết mắng không lại Kỷ Thời Vũ, tức giận đến mức muốn phát điên lên.

Thấy Hoàng Mộng Tuyết rơi vào thế hạ phong, hai cô gái đi theo trợ giúp Hoàng Mộng Tuyết im lặng thậm chí không dám mở miệng, một người xấu hổ cúi đầu.

Lúc này lớp trưởng Triệu Bằng cũng chạy về, kịp thời xuất hiện ở cửa phòng học.

“Bạn học, cậu học lớp nào, tới đây làm gì?” Triệu Bằng vịn khung cửa lớp, thở hồng hộc nói.

Xem ra lớp trưởng đã thật sự vội vàng chạy tới đây.

Một người trong đám chị em thấy lớp trưởng ra mặt, lôi kéo quần áo Hoàng Mộng Tuyết, nhỏ giọng nói: “Mộng Tuyết, nếu không chúng ta về trước đi.”

Chuyến đi này của Hoàng Mộng Tuyết chẳng khác nào tự bê đá đập vào chân mình, không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể nuốt cục tức xuống đi ra khỏi ban 1.

—---- Vừa rồi thật sự là đặc sắc quá đi.

Sắc mặt Hoàng Mộng Tuyết xám xịt rời đi, quần chúng ăn dưa vội vàng phát tin tức thảo luận trong nhóm lớp.

—---- Không nghĩ tới a, đại mỹ nhân mới tới là một con mèo hoang nhỏ hung ác a.

—---- Đã xảy ra chuyện gì?

 Học sinh không có mặt ở lớp học phát ra nghi vấn.

—---- Các người không có ở đây, bỏ lỡ trò hay rồi.

……..

Tiết tự học buổi tối của cao tam Hưng Hoa kết thúc lúc 9 giờ rưỡi tối.

Tự học buổi tối, giáo viên thường sắp xếp cho bọn họ làm đề, thỉnh thoảng cũng giảng giải bài thi.

Chuông tan học kết thúc buổi tự học tối vang lên, mọi thu don dọn vở bài tập lẫn bài thi trên mặt bàn, trên gương mặt ít nhiều lộ ra sự mệt mỏi.

Kỷ Thời Vũ nhét những bài kiểm tra còn dang dở vào balo rồi bước ra khỏi lớp.

Cách trường không xa có một trạm xe buýt, lúc này bọn họ tan học, vừa kịp bắt chuyến xe cuối cùng về nhà.

 Ngôi nhà mà Kỷ gia thuê rất gần trường học, cô đi bộ mười mấy phút là về đến nhà.

Kỷ Thời Vũ đi dọc theo đại lộ, khi rẽ vào con hẻm nhỏ, nhìn thấy Hoàng Mộng Tuyết dẫn theo bốn chị em tốt của cô ta chặn ở phía giao lộ. Trong bốn chị em tốt của cô ta còn có một nữ sinh cao 1m80, dáng người vạm vỡ. Kỷ Thời Vũ suy đoán hẳn là cô ta sẽ đảm đương về sức mạnh vũ lực trong nhóm.

Ở giai đoạn đầu, sự chấp nhất của Hoàng Mộng Tuyết đối với cô chủ yếu đến từ mối quan hệ tay ba giữa cô, Hoàng Mộng Tuyết và Bùi Thừa. Sự chấp nhất của Hoàng Mộng Tuyết đối với cô ở giai đoạn giữa và cuối nguyên tác xuất phát từ việc Kỷ Thời Vũ là con gái ruột Hoàng gia, mà cô ta chỉ là con gái được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi, thân phận địa vị của con gái nuôi như cô ta bị đe dọa.

Kỷ Thời Vũ hoạt động cổ tay một chút, nghĩ thầm đây là thời điểm tốt để sử dụng thử 100 điểm giá trị vũ lực mà hệ thống thêm vào cho cô thực tế như như thế nào, nếu thật sự đánh không lại bọn họ, cô có thể bỏ chạy.

Cô quay đầu lại nhìn về phía sau, đây là giờ cao điểm lớp tự học buổi tối vừa tan, nơi này lại là giao lộ. Lỡ chuyện của cô truyền đến tai nam chính, dẫn đến OOC, cô quyết định vẫn là khiêm tốn một chút thì hơn.

 

“Bạn học, chắc cậu có chuyện quan trọng muốn nói riêng với tôi đi.” Kỷ Thời Vũ cười hỏi.

 "Đây là giao lộ, người tới người đi nhiều, nếu là chuyện rất quan trọng, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh không có người qua lại, hảo hảo tán gẫu một chút."

Sau khi Kỷ Thời Vũ nói xong, những người phía sau Hoàng Mộng Tuyết trao đổi ánh mắt, dường như đang nói: ‘Học sinh chuyển trường này có chút ngu ngốc đúng không?’

Hoàng Mộng Tuyết nhìn cô, trong mắt pha chút tự mãn.

“Được, bọn tao cũng đang tìm một nơi yên tĩnh để cùng mày tâm sự cho tốt."

 Vì phòng ngừa Kỷ Thời Vũ nửa đường trốn chạy, Hoàng Mộng Tuyết để cô đi trước dẫn đường.

Dù sao cô cũng ở đây trải qua học kỳ sau của cao tam nên hoàn cảnh xung quanh khá quen thuộc. Kỷ Thời Vũ rẽ trái rồi rẽ phải dẫn bọn họ đến một góc không có người, bên cạnh bức tường có một ngọn đèn vàng lờ mờ, không đến mức tối om không nhìn thấy gì.

“Nếu mày ngoan ngoãn đổi chỗ ngồi, tao hôm nay sẽ không làm khó mày.” Hoàng Mộng Tuyết đi thằng vào vấn đề.

Kỷ Thời Vũ cười lạnh, như không hề đưa mắt liếc nhìn cô ta: “Vẫn là chuyện này, nếu cô thực sự bức thiết, thì đi tìm chủ nhiệm ban 1 thương lượng, là cô ấy sắp xếp chỗ ngồi cho tôi.”

“Kỷ Thời Vũ, mày không hiểu tiếng người sao?” Hoàng Mộng Tuyết tức giận tiến lên phía trước, giơ tay muốn tát mặt cô.

Lúc này Kỷ Thời Vũ lanh tay lẹ mắt bắt được cổ tay cô ta, Hoàng Mộng Tuyết theo bản năng muốn giãy thoát ra, thế nhưng bàn tay cầm tay cô ta lại như kìm sắt, khiến cô ta không thể động đậy.

Hoàng Mộng Tuyết không thể tin mà nhìn cô, làm sao có khả năng? Dáng người Kỷ Thời Vũ mảnh khảnh, sao khí lực lại lớn như vậy.

“Mày buông tay tao ra.” Hoàng Mộng Tuyết dùng sức kéo mạnh, không động đậy được chỉ có thể gay gắt quát.

Khóe môi Kỷ Thời Vũ cong lên, tay mạnh mẽ buông ra. Thân thể Hoàng Mộng Tuyết đột nhiên mất đi trọng tâm, lảo đảo lui về sau vài bước, cuối cùng ngã phịch xuống đất.

Chỗ này rất cằn cỗi, bên cạnh là một tòa kiến trúc chưa dỡ bỏ hoàn toàn, mặt đất đầy đá nhọn, Hoàng Mộng Tuyết dập mông té xuống đất trúng một viên đá, khiến mông cô ta ê ẩm đau.

Nhìn xem, Hoàng Mộng Tuyết chật vật như vậy. Trong lòng cô đại khái nhận thức được đại khái về 100 điểm giá trị sức mạnh mà hệ thống đã thêm vào cho cô. Ít nhất không ai trong số những người trước mặt cô ấy là đối thủ của cô.

Kỷ Thời Vũ nhìn thời gian, nghĩ thầm cô đã tiêu hao quá nhiều thời gian cho bọn họ, một lúc nữa thôi là 10 giờ rồi.

“Các người lên từng người một hay là cùng nhau, tôi khuyên các người nên nhanh lên, 10 giờ tôi còn vội về đi ngủ nữa.” Nói xong, Kỷ Thời Vũ ngạo nghễ ngáp một cái.

Mấy người còn lại liếc mắt nhìn nhau, sau đó rất ăn ý cùng tiến lên. Trong đó lấy nữ sinh có dáng người cao nhất làm đầu lĩnh.

   10 phút sau.

Đám chị em của Hoàng Mộng Tuyết, hoặc là ngồi dưới đất với vẻ mặt hoảng sợ nhìn Kỷ Thời Vũ, hoặc là chân mềm nhũn đứng một bên, không dám nhúc nhích. Về phần Kỷ Thời Vũ, cô dùng một tay dập đầu Hoàng Mộng Tuyết lên bức tường cạnh đó, kề môi sát vào tai cô ta, trên mặt mang theo nụ cười tàn nhẫn nói: “Con mắt là thứ tốt. Lần sau bắt nạt người khác, lau mắt cho kỹ nhìn xem bố mày là ai.”

Hoàng Mộng Tuyết sợ tới mức nói không được.

Cô từ trước tới nay không phải người thích so đo, bao dung và độ lượng là nguyên tắc làm việc của cô. Vì vậy cô không tiếp tục làm khó cô ta nữa, buông tay ra, Hoàng Mộng Tuyết lảo đảo thiếu chút nữa té xuống vũng bùn.

Kỷ Thời Vũ tựa như hoàn thành công việc vỗ vỗ tay, xoay người lại, thấy Bùi Thừa ngây ra như phỗng đứng yên tại chỗ. Bước chân Kỷ Thời Vũ dừng lại và sửng sốt.

Lúc này, trong đầu vang lên tiếng hệ thống máy móc nhắc nhở

[ Cảnh cáo! Cảnh cáo! Thiết lập sắp sụp đổ! Thiết lập sắp sụp đổ!]

*Thả bồ câu: thất hẹn như cho leo cây ở Việt Nam á

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play