Hiện
tại, có một việc ngay trước mắt thật sự nan giải cô không biết phải giải quyết
như thế nào, hôm qua là ngày đầu tiên chuyển trường, giáo viên chủ nhiệm đã sắp
xếp cho cô ngồi bên cạnh Bùi Thừa.
Nói
cách khác, đó là cô và Bùi Thừa là bạn cùng bàn.
Đương
nhiên việc này cũng không thể trách chủ nhiệm, bởi vì toàn bộ phòng học chỉ có
chỗ ngồi bên cạnh Bùi Thừa là không có người.
Nếu
trọng sinh sớm hơn một ngày, cô có khả năng thay đổi hết tất cả mọi thứ. Cô có
thể chọn không học ở ban 1 lớp tinh anh, thậm chí sẽ không chuyển đến trường
cao trung này.
Nhưng
hiện tại tất thảy đều là một kết cục đã được định trước, học bạ của cô đã được
chuyển vào trường cao trung Hưng Hoa.
Ngày
hôm qua Bùi Thừa sinh bệnh không tới trường học được.
Nếu
sự tình xảy ra như kiếp trước, như vậy hôm nay là lần đầu tiên cô cùng Bùi Thừa
gặp mặt. Ngày hôm qua, khi cô bị chủ nhiệm lớp an bài cho ngồi cạnh Bùi Thừa,
nghe được phía dưới có không ít người nghị luận. Nội dung đại khái là vị trí bên cạnh Bùi đại
thiếu mà cô cũng dám ngồi, chờ Bùi đại thiếu trở về, cô liền bị hành cho thảm.
Lúc
ấy cô hoàn toàn không để ý, thậm chí còn cảm thấy những người thật ấu trĩ, một
đám người rất nhanh sẽ tới tuổi thành niên, mà làm như những bộ phim thần tượng
cẩu huyết kia.
Cái
gì mà từ trước tới giờ Bùi đại thiếu không thích người khác ngồi bên cạnh, chờ
anh trở lại, cô liền thảm.
Anh
nói không cho cô ngồi cô sẽ nghe theo không ngồi sao? Chẳng lẽ trường học to
như vậy liền nghe theo một học sinh cao trung như anh?
Sự
thật chứng minh, trường học này đúng thật là do Bùi gia định đoạt.
Hưng
Hoa là trường cao trung do tư nhân thành lập, đến nay đã được 50 năm, do ông
nội của Bùi Thừa bỏ vốn xây dựng.
Không
sai, Bùi Thừa là một phú tam đại chính hiệu.
Gần
20 năm liên tiếp, cao trung Hưng Hoa đều ngồi chễm chệ ở vị trí thứ nhất toàn
thành phố về mặt đậu đại học, thanh danh của trường học ở thành phố A rất vang
dội.
Cũng
bởi vì như thế, nên bố Kỷ mẹ Kỷ mới cho cô nhập học ở trường cao trung Hưng
Hoa.
Thế
hệ con cháu của Bùi Lập Quân chỉ có một mình Bùi Thừa, từ nhỏ đã được nuông
chiều đến kiêu căng.
Cao
trung Hưng Hoa là Bùi Lập Quân bỏ vốn thành lập nên, bốn bỏ lên năm, cái trường
này đúng thật là do Bùi Thừa định đoạt.
Đương
nhiên những chuyện này đều do cô đã chọc phải Bùi Thừa nên mới đi tìm hiểu.
Hiện
tại cô cùng Bùi Thừa chưa có gặp mặt, lại biết được rất nhiều chuyện sẽ xảy ra
trong tương lai. Cô nghĩ, tất cả vẫn còn kịp.
Kiếp
trước vì cái gì Bùi Thừa sẽ coi trọng cô, cô lại biết rõ ràng, chỉ cần đời này
cô không mắc phải sai lầm không đáng như kiếp trước, liền có thể bình an cùng
Bùi Thừa làm bạn ngồi chung bàn, thời gian ba bốn tháng rất nhanh sẽ trôi qua.
Hoặc
là, Bùi Thừa cảm thấy cô không thú vị hay chướng mắt, nói với giáo viên chủ
nhiệm đổi chỗ ngồi, đúng là tốt không còn gì bằng.
Bùi
Thừa từ nhỏ tới lớn chính là chúng tinh phủng nguyệt. Khiếp sợ bối cảnh của gia
đình anh, càng không có người nào dám đối nghịch với anh. Bên người anh có hai
loại người, một là a dua nịnh nọt, hai là sợ hãi dưới sự quyền uy của anh. Bất
luận là loại người nào, anh đều không để ở trong mắt.
Chỉ
cần cô làm bộ là một phần tử giống như bọn họ, lúc đó anh sẽ thấy cô không thú
vị mà chướng mắt cô.
Hạ
quyết tâm, Kỷ Thời Vũ đi bộ về hướng khu nhà dạy học.
Cô
bước vào cửa ban 1 lớp tinh anh, phát hiện Bùi Thừa vẫn chưa xuất hiện. Bất quá
nghĩ đến, anh vốn không phải là học sinh giỏi, nên anh không đến lớp tự học
buổi sáng cũng là chuyện bình thường. (Bạch Phượng x T Y T)
Dù
sao chuyện cũng xảy ra ở 5 năm trước, thời gian quá mức xa xưa. Hơn nữa, lúc ấy
cô hoàn toàn không để ý tới nhân vật Bùi Thừa này, cho nên hiện tại có cẩn thận
nghĩ lại, cô cũng không nhớ Bùi Thừa sẽ xuất hiện ở trường học vào ngày 2 tháng
3 ở thời điểm nào.
Bùi
Thừa không phải học sinh giỏi, nhưng Kỷ Thời Vũ thì có.
Trước
khi chuyển trường, cô đứng đầu lớp cũ. Nguyện vọng thi đại học từ trước giờ là
trường tốt nhất cả nước —----- Đại học A.
Nghĩ
đến trường đại học A, Kỷ Thời Vũ lặng lẽ siết chặt cây bút trong tay. Kiếp
trước vừa chuyển đến Hưng Hoa, mang tâm tình giống nhau, muốn như anh trai thi
vào đại học A.
Nhưng
cuối cùng lại thi trượt đại học, vốn là học sinh ưu tú, điểm thi đại học của cô
chỉ miễn cưỡng vượt qua điểm sàn. Trong hai tháng trước kì thi đại học, vai ác
độc nữ phụ thay phiên nhau gây rắc rối cho cô, trực tiếp khiến tâm lý cô hoàn
toàn suy sụp.
Đến
nỗi hai lần thi mô phỏng trước kì thi tuyển sinh đại học, điểm số lần lượt giảm
xuống nghiêm trọng.
Đêm
trước ngày thi đại học, cô lo lắng đến mất ngủ. Trạng thái tinh thần không ổn,
giống như làm bất cứ chuyện gì thì kết quả đều không như mong muốn.
Trưa
hôm đó vừa thi xong môn toán học, Kỷ Thời Vũ đã bật khóc khi bố mẹ cô đến đón,
vừa khóc vừa nói: “Bố mẹ ơi, con thi trượt rồi.”
Kỷ
Thời Vũ đến nay vẫn còn nhớ rõ tâm tình bất lực của bản thân mình lúc ấy.
Vô
luận lần nào bị bắt nạt, nam chính chưa bao giờ xuất hiện, đây chính là sự khác
nhau giữa pháo hôi bạch nguyệt quang cùng nữ chủ, không có hào quang của nhân
vật chính.
Hơn
nữa, thiết lập của “Bạch nguyệt quang nhu nhược, yếu đuối” mặc kệ chịu đựng đau
những khổ gì đã xảy ra, cô cũng âm thầm chịu đựng, dẫn đến kết cục bi thảm cho
cuộc đời.
Nhưng
bây giờ thì khác, kiếp này cô sẽ tuyệt đối không khúm núm chịu đựng trước sự ức
hiếp của các nữ phụ như trước.
Sau
một buổi tự học sáng sớm, Thời Vũ đã dồn hết tâm tư đắm mình trong học tập.
Tuy
rằng kiến thức đã học có phần tương tự như nhau, nhưng phương hướng ra đề thi
của cao trung Hưng Hoa vẫn hơi khác so với trường học cũ của cô.
Một
ngày trước khi cô chuyển trường, vừa vặn là kỳ thi cuối kỳ của học sinh cao tam
Hưng Hoa. Cô vừa lúc bỏ lỡ, bởi vì mấy ngày nay giáo viên các khoa đều đang tập
trung giảng bài thi, chủ nhiệm lớp sợ cô theo không kịp, vào ngày đầu tiên cô
chuyển trường đã đem các bài thi các khoa đều cho cô 1 tờ.
Tiết
đầu tiên là tiết vật lý, giáo viên vật lý Tống Lam cũng là chủ nhiệm lớp của
bọn họ.
Học
xong tiết tự học buổi sáng, Kỷ Thời Vũ nhanh chóng lấy bài kiểm tra vật lý ra
và bắt đầu nghiên cứu đề bài cuối cùng. Đề này cô suy nghĩ thật lâu, trình tự
giải đề cũng viết hơn phân nửa, nhưng đề giải được một nửa lại không giải nổi
nữa.
Kỷ
Thời Vũ chuyên tâm suy nghĩ cách giải đề mới.
Đột nhiên, không biết là ai dùng chân bất
thình lình đá vào bàn học của cô, góc bàn sắc nhọn đập vào khuỷu tay của cô,
khiến cô nhăn mặt vì đau.
Kỷ
Thời Vũ tức giận đến mức đập mạnh chiếc bút trong tay xuống bàn để xem ai là
người bất cẩn đụng phải cô.
“Ai
cho phép cậu ngồi ở đây.” Một thiếu niên mang theo tức giận cất giọng chất vấn.
Thanh âm của thiếu niên mang theo giọng mũi, như thể anh vẫn chưa hoàn toàn
bình phục sau cơn cảm mạo.
Cô
rất quen thuộc với giọng nói này, hầu như vừa mở miệng cô liền biết là ai.
Lời
mắng chửi định thốt ra khỏi miệng đã bị cô cật lực nuốt ngược trở lại, dù sao
thì cô cũng không thể OOC* ở trước mặt nam chủ a.
Kỷ
Thời Vũ vừa ngẩng đầu, gương mặt trong ký ức lại hiện ra trước tầm mắt cô.
Thiếu
niên tóc đen lông mày dài, đôi mắt thâm thúy, đường viền môi hơi giương lên,
thoạt nhìn gợi cảm nhưng lạnh lẽo. Một thân đồng phục học sinh xanh trắng đơn
giản không thể che giấu được cảm giác ngang ngược toát ra từ tận xương cốt, khi
mở miệng lại càng khinh cuồng và ngạo mạn.
Ma
xui quỷ khiến thế nào trong đầu Kỷ Thời Vũ xuất hiện Bùi Thừa mới gặp mấy ngày
trước. Sau khi bước vào đời làm việc, Bùi Thừa mất đi sự khinh mạn của tuổi
trẻ, dáng người cao gầy đĩnh bạt, một thân tây trang giày da, trên người lúc
nào cũng tản ra hai chữ tự phụ.
Trong
nguyên tác, thiết lập của bạch nguyệt quang là “Thân kiều thể nhuyễn”, “Nhu
nhược yếu đuối ”. Nếu như cô bị khi dễ, vận khí tốt có thể đợi nam chính tới
làm anh hùng cứu mỹ nhân, vận khí không tốt, vậy chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Thật
quá đáng!!!!!!!
Bạch
nguyệt quang “Nhu nhược yếu đuối” đương nhiên không thể nói ra những câu như
“Cậu không có mắt sao?”
Vẻ
mặt cô ủy khuất, vô tội nói: “Thật ngại quá, bạn học, hôm qua mình vừa mới
chuyển trường tới đây.” Sau đó còn bởi vì bị kinh hách, hai mắt ngấn nước bày
ra vẻ mặt nhu nhược đáng thương.
Kiếp
trước, Bùi Thừa không phải bởi vì vẻ mặt nhu nhược đáng thương của thiếu nữ mà
tim đập loạn nhịp sao.
Kỷ
Thời Vũ không bày ra được bộ dáng khiến người ta cảm thấy đáng thương như vậy,
ngoại hình của cô thiên về kiểu mỹ nhân cao lãnh. Da thịt trắng nõn, màu của cô
thuộc loại da trắng lạnh, một đôi mắt hồ ly, khi không cười càng lộ rõ sự lạnh
lùng.
Lúc
này đôi mắt cô ngân ngấn nước, thoạt nhìn như một con mèo sữa nhỏ dễ thương,
làm cho trái tim của Bùi Thừa lỡ một nhịp.
Bùi
Thừa sửng sốt giây lát, sau đó kéo dài giọng “A” một tiếng, ánh mắt mang theo
vài phần áp bách nhìn thẳng vào Kỷ Thời Vũ.
Thật
ra trước khi Bùi Thừa đến trường, mấy tên đàn em đã báo trước với anh rằng anh
có một bạn ngồi cùng bàn, cô ấy là học sinh mới chuyển trường tới ngày hôm qua,
còn là đại mỹ nữ mà cậu ta thấy thương tiếc. Anh bị cảm nặng chưa khỏi, đau đầu
dữ dội, xem xong tin nhắn liền tắt điện thoại di động ngủ thẳng đến khi đi học,
căn bản không để ý tới.
Anh
mang theo đầu óc choáng váng bước đến lớp học, anh phát hiện ra quả thật có
người ngồi cạnh chỗ ngồi của mình.
Tâm
trạng vốn đã không vui càng trở nên cáu gắt, cho nên mới chuyện đá vào chân bàn
phía sau. Nhưng anh thật sự không nghĩ tới, “Mỹ nhân mà tôi thương tiếc” trong
miệng Chu Dụ ngoài đời trông như thế này.
Giống
như một con mèo sữa nhỏ điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta có cảm giác muốn ôm
vào trong ngực hảo hảo dỗ dành.
Ngay
khi mọi người đang hóng chuyện suy đoán Bùi đại thiếu sẽ đuổi học sinh mới đi
ra chỗ nào, đương sự lại ung dung mở miệng: “Cậu là học sinh mới chuyển tới
đúng không?” Giọng điệu không vui khi nãy của Bùi đại thiếu hoàn toàn biến mất.
“Xin lỗi, chỗ ngồi của tôi ở bên trong, phiền
cậu nhường đường.”Bùi Thừa mắt mang theo ý cười nói.
Bạn
học cùng lớp xung quanh đang xem náo nhiệt lập tức sững sờ. Cái gì?? Bọn họ
không nghe lầm chứ, Bùi đại thiếu thế nhưng lại nói “Xin lỗi” với học sinh mới
chuyển tới.
Bạn
học chung lớp của Bùi Thừa đều biết Bùi đại thiếu ghét người khác ngồi cùng bàn
với mình, mỗi khi chủ nhiệm lớp sắp xếp bọc học ngồi chung với Bùi Thừa, đều
không ngồi được đến một tiết đã phải lăn đi.
Toàn
bộ Hưng Hoa là sản nghiệp của Bùi gia, chủ nhiệm lớp tự nhiên sẽ không trách
phạt anh, chỉ có thể để Bùi Thừa tùy ý làm bậy.
Dần
dà, chuyện Bùi đại thiếu không thích người khác ngồi chung đều được mọi người
chấp thuận. Nguyên nhân chính vì như thế, mới khiến cho những người đang xem
náo nhiệt khiếp sợ. Chẳng lẽ đây là đãi ngộ của đại mỹ nữ? Quần chúng ăn dưa
không ngừng suy đoán.
Điều
khiến mọi người kinh hãi hơn nữa là lời nói tiếp theo của Bùi Thừa. “Nếu cậu
thích ngồi bên trong, vậy thì tôi ngồi ở ngoài cũng được.” Bùi Thừa nói chuyện
rất tự nhiên, tựa như từ trước giờ anh là một người thấu tình đạt lý.
Kỷ
Thời Vũ kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy tạ lỗi “Ngại quá bạn học, tớ nhường
đường cho cậu đi vào.” Cô nghĩ, phản ứng của nam chủ gần như giống với kiếp
trước.
Nếu
là như vậy, có nghĩa là cô vẫn sẽ trở thành bạch nguyệt quang của nam chủ,
không thoát khỏi kết cục chết sớm của bạch nguyệt quang.
Bùi
Thừa ngồi vào chỗ, đôi chân thon dài gập lại phía dưới bàn, nhưng đôi mắt của
anh dường như dán chặt vào người Kỷ Thời Vũ.
Mái
tóc dài màu trà của thiếu nữ rủ xuống chiếc cổ trắng nõn mịn màng, đôi mắt hồ
ly trong trẻo như lạnh lùng mị hoặc, đuôi mắt hơi nhếch lên, phía dưới đuôi mắt
có một nốt ruồi lệ nhạt màu.
Bùi
Thừa nhìn chằm chằm vào nốt ruồi lệ một lúc lâu, trong lòng không khỏi rung
động, thậm chí còn muốn ôm cô lại đây hôn một cái.
Kỷ
Thời Vũ lấy từ trong ngăn kéo bàn học ra mấy tờ khăn giấy, lau đi mấy giọt nước
mắt vừa rồi vì không muốn OOC mà nặn ra.
Chú
ý tới hành động của cô gái bên cạnh, đầu sỏ gây tội Bùi Thừa lúc này mới nhận
ra cú đá mà anh ta vừa thực hiện khẳng định đã dọa tới cô gái nhỏ người ta.
“Vừa
rồi không dọa tới cậu chứ?” Bùi Thừa dò hỏi.
Kỷ
Thời Vũ quay lại nhìn anh, theo bản năng lắc đầu. Sau khi lắc đầu xong, cô chợt
nhớ ra chính mình phải duy trì thiết lập “Nhu nhược” nên rụt rè gật đầu.
Hiện
tại đang là mùa xuân tháng ba, khí hậu ấm áp ánh nắng tươi sáng, hôm nay trên
người Kỷ Thời Vũ mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, áo len bọc sát người, vừa
vặn phác họa ra đường cong mê người của cô, gợi cảm mà không dung tục.
Bộ
dạng sợ hãi của thiếu nữ nhìn thật động lòng người.
Khóe
miệng Bùi Thừa lộ ra một nụ cười, nói: “Vốn dĩ tôi không thích người khác ngồi
bên cạnh, bất quá” như có lòng hảo tâm, anh bổ sung thêm: “Cậu có thể là một
ngoại lệ.”
Kỷ
Thời Vũ: “.......”
Ha
hả, thật là cảm ơn cậu à.
Bùi
Thừa một tay đỡ đầu, lười biếng hỏi: “Đúng rồi, cậu tên là gì?”
“Kỷ
Thời Vũ.” Cô ngoan ngoãn đáp. Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ nhàng như làn gió
xuân hòa cùng hương thơm nhè nhẹ.
“Tôi
tên Bùi Thừa.” Anh nhếch môi cười nói. Vừa nói anh vừa lấy ra một cuốn sách
giáo khoa, mở trang đầu tiên ra, dùng ngón tay mảnh khảnh ấn vào cuốn sách và
đẩy nó đến trước mặt Kỷ Thời Vũ.
Kỷ
Thời Vũ lại ngoan ngoãn gật đầu.
Mái
tóc màu trà phản chiếu dưới ánh mặt trời, hiện ra vài sợi tóc con xù xù. Thật
giống giống con mèo sữa nhỏ nhu thuận a, làm anh không nhịn được, muốn đưa tay
sờ thử một cái.
Bùi
Thừa một tay đỡ đầu, nhìn cô gái đang chuyên tâm học bài kia. Kỷ Thời Vũ dường
như đã chú ý đến ánh mắt của ai đó, tầm mắt rốt cục rời khỏi bài thi, quay đầu
nhìn anh một cách vô cảm. Vẻ mặt đó như muốn nói: “Có việc?”
Cô
gái có một đôi mắt hồ ly xinh đẹp, đuôi mắt hơi xếch lên, khi không cười có sắc
mặt lạnh lùng, một loại kiêu ngạo cự tuyệt người khác cách xa vạn dặm.
Cảm
giác hoàn toàn khác con mèo nhỏ với đôi mắt hồ ly ngấn lệ vừa rồi.
Tựa
một con cáo trắng với những bước chân nhẹ nhàng và nhanh nhẹn trong làn sương
sớm, nó nhảy vào khu rừng xanh thẫm và biến mất trong màn sương trong nháy mắt.
Bùi
Thừa nhất thời ngây người.
Sau
khi ngây người xong, Bùi Thừa mở miệng hỏi: “Cậu đang làm bài thi vật lý à?”
Kỷ
Thời Vũ ngước lên nhìn anh rồi gật đầu.
“Đề cuối cùng sao?”
Kỷ
Thời Vũ tiếp tục gật đầu.
“Tôi thấy cậu làm thật lâu vẫn chưa ra, để tôi
xem thử như nào.” Bùi Thừa mang ngón tay thon dài chạm vào bài thi của Kỷ Thời
Vũ, nói.
Kỷ
Thời Vũ âm thầm trợn trắng mắt trong lòng. Chỉ với cậu mà cũng đòi làm bài thi?
Cậu làm bài thi còn kém nhiều lắm.
Nếu
không phải cô sớm biết anh có đức hạnh gì, thiếu chút thôi tin lời ma quỷ của
anh rồi. Nhưng bề ngoài cô vờ như không biết gì. “Cậu làm được đề này sao, bạn
học Bùi?” Đôi mắt hồ ly nhìn anh chớp chớp hai cái, đối với Bùi Thừa mà nói,
tựa hồ có chút mê người.
Bạn
cùng bàn đã hỏi ra như vậy, nhất định phải biết a. Bùi Thừa khều bài thi qua,
làm bộ làm tịch bắt đầu xem đề.
Một phút sau.
Chữ
này anh biết, số này anh biết, làm thế nào chúng ở chung một chỗ nhìn như thiên
thư như này. Hai tay Kỷ Thời Vũ chống lên gương mặt trắng nõn, chớp mắt nhìn
anh. Bùi Thừa xấu hổ ho khan hai tiếng, ngón trỏ gãi gãi phần da trên thái
dương, cau mày, ngữ khí nghiêm túc nói: “Tôi xem lại đã.”
Đề
bài xem không hiểu, Bùi Thừa cố gắng hiểu các bước giải câu hỏi được viết một
nửa của Kỷ Thời Vũ.
Đương
nhiên, ngay khi bạn không hiểu câu hỏi, liệu rằng bạn có thể hiểu được đáp án
không? Hiển nhiên điều đó là không thể.
Trong
lúc đó, Kỷ Thời Vũ còn không quên trêu chọc anh một chút, thanh âm ôn nhu hỏi:
“Bùi đồng học, môn cậu học tốt nhất là môn nào nha?” Bùi Thừa cầm bài thi, rất
không biết xấu hổ, đáp: “Tôi không lệch môn, thành tích các môn không sai biệt
lắm.”
Kỳ
thật lời này khi Bùi Thừa nói ra cũng không có gì sai, không có môn nào học
lệch, thành tích kiểm tra các môn điểm kém sàn sàn nhau.
Cuối
cùng, Bùi Thừa không thể giả vờ được nữa, trả lại đề thi cho kỷ Thời Vũ, bày ra
vẻ mặt âu sầu như muốn nói: “Đề bài này thật khó, nhất thời tôi nghĩ không ra.”
Anh không quên chêm thêm một câu bình luận tỏ vẻ chuyên nghiệp: “Bất quá cách
giải của cậu hẳn là đúng đấy.”
Cách
giải này không đúng a, nếu lời giải này đúng cô sẽ không giải được một nửa rồi
giải không ra.
Trước
kia không phát hiện, Bùi Thừa thuở niên thiếu có thể không biết xấu hổ tới như
vậy.
Nam
sinh ngồi trước mặt Bùi Thành ngay từ đầu đã nghe trộm cuộc nói chuyện của bọn
họ, khi nghe Bùi Thành nói: “Đề bài này thật khó, nhất thời tôi nghĩ không ra”,
cuối cùng cũng không giải được, rốt cuộc nhịn không được, cười thành tiếng.
Bùi
Thừa trầm mặt, nhấc chân dài lên đá một cước vào chân ghế Chu Dụ.
“Cười cái rắm.”
Cú
đá này lực đạo không nhỏ, trực tiếp đem Chu Dụ ngồi trên ghế dập mông xuống đất.
‘Loảng xoảng’ một tiếng, tiếp đến Chu Dụ rên lên “Ai da” thật đau.
Tiếng
động lớn như vậy xảy ra trong phòng học nhỏ hẹp khiến không ít người chú ý đến.
Nhưng đối mặt với Bùi đại thiếu hô mưa gọi gió, không ai dám lên tiếng nghị
luận.
Kỷ
Thời Vũ mở to mắt ngạc nhiên trước cảnh này, thì ra cước đá vào bàn của cô coi
như đã hạ thủ lưu tình. Cô bỗng nhiên nhớ tới, mình đã từng bị Bùi Thừa giam
cầm ở bên người, hạn chế tự do. Từ khi nào cô đã quên, Bùi Thừa chưa bao giờ là
người tốt.
Trân
trọng sinh mệnh, rời xa Bùi Thừa.
Cô
phải nghĩ cách, nhanh chóng đổi chỗ ngồi. Không. Tốt nhất nên chuyển lớp.