Bạch Nguyệt Quang Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 17


9 tháng

trướctiếp

Tết Thanh Minh được nghỉ trước một ngày, Bùi Thừa liền nhờ người tra địa chỉ quê quán của Kỷ Thời Vũ.

Ngày đầu tiên trong Kỳ nghỉ Tết Thanh Minh, anh ra giá cao thuê một chiếc xe đi đến Thanh Thành thành phố B.

Bùi Thừa đến muộn hơn so với Kỷ Thời Vũ, đang ngồi ở trong xe anh nhìn thấy Kỷ Thời Vũ đứng ở ven đường.

Cho nên anh vội vàng bảo tài xế dừng xe.

Thẳng đến khi Kỷ Thời Vũ quẹo vào đường nhỏ, anh mới bước xuống xe.

Sau đó mới có một màn Kỷ Thời Vũ thấy anh ném đá xuống sông.

Thấy biểu tình Kỷ Thời Vũ có chút ngốc, khóe miệng Bùi Thừa nhịn không được giơ lên: “Ôi dào, thật trùng hợp.”

Kỷ Thời Vũ vừa nghe âm thanh liền nhận ra đó là Bùi Thừa, nhưng lại cảm thấy có chút khó tin.

Cô đi tới phía trước với vẻ vẻ mặt ngốc bức, chờ cô nhìn cẩn thận thì đúng thật là Bùi Thừa.

“Cậu như thế nào mà tới đây?” Cô khó hiểu hỏi.

Bùi Thừa nhếch môi cười, nụ cười mang theo ấm áp nói: “Tới đây tìm cậu đó.”

“Bằng không cậu cho rằng lão tử tới nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì?” Anh hỏi.

Kỷ Thời Vũ còn chưa kịp phản ứng “Bùi Thừa vì cái gì mà lại xuất hiện ở quê cô” nên không rảnh mà dỗi anh.

“Cậu tìm được nơi này bằng cách nào?” Cô lại hỏi anh.

Chẳng lẽ còn cài đặt định vị trong di động của cô?

Kiếp trước, tính chiếm hữu của Bùi Thừa rất mạnh, cũng từng đặt định vị trong di động của cô, để anh tùy thời biết được cô đang ở nơi nào.

“Mấy loại tin tức này nhờ người hỏi thăm một chút sẽ biết thôi.” Bùi Thừa trả lời với giọng điệu như không có gì.

Vẻ mặt Kỷ Thời Vũ lộ ra nét nghiêm túc.

Vì sao cô lại có cái cảm giác Bùi Thừa đối với cô rất cố chấp?

Cô không muốn phải dẫm vào vết xe đổ của đời trước, bước đầu tiên là phải thoát khỏi Bùi Thừa, nhưng Bùi Thừa luôn có một lý do nào đó để xuất hiện trước mặt cô.

Bùi Thừa cũng nhận thấy được biểu tình nghiêm túc của Kỷ Thời Vũ, ý cười trên mặt tức khắc thu lại, ngay cả thanh âm cũng lạnh đi vài phần: “Như thế nào, nhìn thấy tôi đến liền không vui như vậy?”

Kỷ Thời Vũ rất muốn nói với anh: “Cách tôi xa ra một chút.”

Nhưng vẫn không có nói ra khỏi miệng.

“Cậu tới đây bằng cách nào?” Kỷ Thời Vũ nói tránh đi.

“Đi xe tới.” Anh trả lời, trong thanh âm lộ ra vài phần khó chịu, đại khái là khó chịu vẻ mặt vừa rồi của Kỷ Thời Vũ.

“Vậy lát nữa cậu lại đi xe trở về sao?” Cô hỏi, “Nơi này là nông thôn, đi xe nhiều cũng không được.”

“Thanh Minh được nghỉ tới 3 ngày, tớ cũng không vội trở về.” Anh đáp.

Anh nói xong, như là ý thức được cái gì, ngữ khí không vui nói: “Cậu đây là muốn đuổi tôi đi sao?”

Lần này Kỷ Thời Vũ rốt cục không nhịn được nói: “Cậu biết vậy thì tốt.”

Những lời này cơ hồ là buột miệng thốt ra, chờ khi cô phản ứng lại đã

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp