Thành thật mà nói, khi Kỷ Thời Vũ nghe câu hỏi này từ Bùi Thừa, da đầu cô tê dại trong giây lát.

Còn vì sao thì cô không rõ.

Kỷ Thời Vũ gọi cảm giác tê cả da đầu trong chốc lát là trực giác của phụ nữ, nhưng vẫn không phải là trực giác tốt.

“Đương nhiên là không được!” Kỷ Thời Vũ nuốt que kem xuống, trả lời, “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Cô nhíu mày nhìn anh khó hiểu.

Bùi Thừa không biết tại sao mình lại đột nhiên nói ra những lời như vậy, lúng túng gãi thái dương, vội vàng chuyển chủ đề: “Ngày mai là nghỉ lễ, tết thanh minh cậu có về quê cúng bái tổ tiên không?”

Bùi Thừa đã chủ động thay đổi chủ đề, đương nhiên Kỷ Thời Vũ tranh thủ xuống nước.

“Ừm, phải trở về, trở về quê hương bái tổ, thuận tiện ở lại mấy ngày.” Sau khi ném xong túi kem que vào thùng rác, Kỷ Thời Vũ trả lời.

“Quê của cậu ở đâu?” Bùi Thừa lại hỏi.

“Thanh Thành ở thành phố B.” Cô đáp.

Thành phố B và thành phố A đều là thành phố kế bên, khoảng cách không quá xa.

“Nhà cậu ở Thanh Thành ở đâu?” Bùi Thừa lại hỏi.

Kỷ Thời Vũ cảnh giác nhìn anh, “Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?”

“Không nói thì thôi.” Bùi Thừa đút hai tay vào túi, bộ dạng uể oải không nghiêm túc.

Không phải chỉ tìm địa chỉ, anh còn nhiều cách.

“Sáng mai cậu đi sớm à?” Anh lại hỏi

Kỷ Thời Vũ gật đầu, “Ừm, bình thường sau khi ăn sáng xong, sẽ đi lúc bảy hoặc tám giờ.”

Trả lời xong, cô lại cảm thấy có gì đó không ổn, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

Cậu nhún vai, “Không có gì.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi dạo, họ đi đến khu phố ẩm thực đối diện trường mà không hề hay biết.

Hơn nửa kem que trong tay Bùi Thừa đã tan chảy, hiện tại bị anh cầm trên tay.

“Kem que đã tan chảy, tại sao cậu vẫn cầm trong tay, không quăng đi?” Kỷ Thời Vũ tủy ý hỏi.

Bùi Thừa cúi đầu nhìn cây kem trong tay, suy nghĩ một chút, giải thích: “Kem que còn chưa bóc ra, không nên lãng phí đồ ăn.”

“Thật đáng xấu hổ nếu lãng phí.” Anh bổ sung.

Kỷ Thời Vũ: “...”

Nhưng không thấy được, một tài phiệt thế hệ thứ hai, vẫn quan tâm đến việc lãng phí hai que kem trị giá hai đồng.

Cô cũng không nói gì nữa, quay đầu nhìn dãy cửa hàng trên phố ẩm thực.

Chao ôi, thật đáng tiếc, cô vừa ăn một bữa no nê.

Bùi Thừa chú ý đ�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play