“Tại sao lại
thỏa hiệp như vậy?” Ổ Vân Vân hơi xấu hổ.
“Anh cũng không
cho rằng sự nghiệp so với gia đình quan trọng.” Trần Việt trả lời.
Mấy ngày nay
anh vẫn luôn suy xét chuyện này, nếu anh muốn thi vào chuyên ngành luật của một
trường danh tiếng rất tốt thì cậu phải chuẩn bị ngay từ bây giờ.
Trong thâm tâm,
anh rất muốn vào một ngôi trường tốt.
Sau khi xem xét
toàn diện, anh đoán rằng Ổ Vân Vân sẽ không thi lên thạc sĩ, cũng sẽ không muốn
đi nơi khác làm việc, trong tình huống như vậy, anh sẽ lựa chọn như thế nào
đây?
Sau khi xác
định rõ ràng, anh mới chắc chắn hỏi Ổ Vân Vân chuyện này.
Trước đó, anh
thậm chí tính toán căn bản không cần cùng Ổ Vân Vân nói chuyện này, cứ trực
tiếp đi học nghiên cứu sinh, nhưng để mọi việc ổn thỏa, anh vẫn nên hỏi cô,
biết đâu cô cũng nghĩ muốn thi lên thạc sĩ, hai người lúc đó có thể lại cùng
nhau nỗ lực một chút.
“Trần Việt, con
trai như cậu sẽ bị chỉ trích.” Ổ Vân Vân chống cằm nói: “Hiện tại xã hội đều là
đàn ông phải có sự nghiệp. Em không muốn ràng buộc anh, anh hoàn toàn có thể
thử sức với điều mình muốn. Ba năm nữa có lẽ sẽ không sao. Em có thể thử đến thành phố của anh làm việc, hoặc là sẽ
thường xuyên đi thăm anh, việc này sẽ không ảnh hưởng nhiều đến em.”
“Em muốn anh
trở thành một người coi trọng sự nghiệp sao?”
“Không phải.” Ổ
Vân Vân đối vấn đề yêu cầu “động lực” của đàn ông không quan trọng lắm, chỉ cần
anh ta ở trong phạm vi của mình có thể nỗ lực hết mình, không cần có sự nghiệp
to lớn hay thành tựu rực rỡ: “Em sợ anh phải hối hận.”
“Anh sẽ không.”
Trần Việt nói: “Vân Vân, em không cần thỏa hiệp vì anh, nếu em vì ai đó thỏa
hiệp càng nhiều, sau này em như vậy sẽ càng dễ dàng bị người ta lừa. Hãy cẩn
thận ngẫm lại, em thật sự muốn đi nơi khác làm viêc sao? Nếu bây giờ em đáp ứng
anh, anh đồng ý, nhưng lỡ sau này em hối hận thì sao?”
Ổ Vân Vân không
nói chuyện.
Trần Việt cũng
đã sớm phát hiện ra khuyết điểm của cô là rất dễ sa vào lời nói của người khác.
Nếu cô muốn làm
một việc gì đó, có thể hoàn toàn làm bộ chính mình phải trả giá rất nhiều,
nhưng Ổ Vân Vân lòng có áy náy, và cứ tiếp tục thỏa hiệp, cô nói rằng chính cô
muốn tự mình làm điều đó.
“Vân Vân, anh
muốn nói với em vì sao anh lại đưa ra quyết định này.” Trần Việt dừng vài giây
nói: “Em có lẽ cũng biết việc cha mẹ anh ly hôn đúng không?”
“Em biết.”
“Em cũng biết
vì sao cha mẹ tớ ly hôn là vì điều gì đúng không?”
“Biết.”
“Trước khi cha
anh ra ngoài gây dựng sự nghiệp, mẹ anh vốn dĩ không đồng ý. Nhà của anh căn
bản không thiếu tiền, chỉ là cha anh có tâm với sự nghiệp, ông ấy muốn làm ra
thành tựu to lớn hơn, cộng thêm tất cả mọi người bên cạnh lúc đó đều nói đàn
ông nên có sự nghiệp nên mẹ anh cuối cùng mới đồng ý. Sau khi đồng ý, kết quả
là, cha anh ngày càng bận rộn với công việc, ngày về nhà càng ngày càng ít, khi
đó ông ấy chưa ngoại tình, chỉ là hầu như do công việc quá bận rộn…”
“Mẹ anh muốn
giúp ông ấy, nhưng bà còn phải chăm sóc anh và quản việc trong nhà. Công ty
phát triển ngày càng nhanh, bà ấy theo không kịp, sau đó hoàn toàn ra khỏi quỹ
đạo. Lúc đó lại xuất hiện một cô thư ký vừa ôn nhu chăm sóc lại có năng lực làm
việc tốt, mỗi ngày đều ở cạnh nhau, thời gian cha anh về nhà thăm mẹ và anh
cũng dần ít đi, về nhà lại không có tiếng nói chung, không ngoại tình cũng rất
khó.”
“Trước khi cha
tớ sáng lập công ty, tuyệt đối chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với mẹ anh, ông
ấy luôn cả ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.