“Vậy cậu cũng không cần cãi lại tớ như
vậy.” Ổ Vân Vân chống nạnh sinh khí: “Cậu đây là nói tiếng người sao? Cái gì mà
nói tớ không có ngực?”
Mắt Trần Việt
nhìn về phía ngực của Ổ Vân Vân, về việc này anh muốn biết Ổ Vân Vân sẽ cùng
anh biện giải như thế nào.
Ổ Vân Vân: “Ít
nhất ngực tớ lớn hơn so với cậu, cậu thấy có phải không?”
Trần Việt: “……”
Khuôn mặt của
Trần Việt lạnh băng không hề gợn sóng: “Đúng vậy.”
Ổ Vân Vân: “Vậy
cậu có ngực sao?”
Trần Việt: “……”
Ổ Vân Vân lấy
ra di động mở đèn pin: “Ánh mắt không tốt lắm cũng không sao, tớ cầm đèn pin
soi rõ ràng cho cậu.”
Vì cái gì mà
không cầm đèn pin chiếu vào chính mình, mà là chiếu Trần Việt, còn hùng hổ hỏi:
“Nhìn thấy cơ ngực của bản thân mình sao? Trần Việt, thân là một cái đại soái
ca, chẳng lẽ cả cơ ngực cũng không có sao?”
Những người đi
ngang qua sôi nổi quay đầu hướng ánh mắt tới phía này, Trần Việt bị ánh mắt của
bạn gái cùng ánh đèn pin cố định tại chỗ, tựa như bị diễu phố thị chúng: “……
Có.”
Ổ Vân Vân:
“Tốt. Nếu cậu có ngực, ngực của tớ lại lớn hơn so với cậu, vậy tớ đây có ngực
hay không?”
Trần Việt: “……
Có.”
Ổ Vân Vân lúc
này mới tắt đèn pin: “Thật là. Thân là một luật sư trong tương lai, ngay cả
việc đơn giản này cũng không phân biệt được, về sau ngàn vạn lần không được đi
lên những con đường trái pháp luật phạm tội nha.”
Trần Việt: “……”
Anh lôi kéo Ổ
Vân Vân đi tới trước vài bước, bỗng dừng lại bước chân, nói: “Vân Vân, cậu
không đi làm luật sư thật đáng tiếc.”
Ổ Vân Vân kiêu
ngạo: “Thật vậy sao? Tài ăn nói của tớ là hạng nhất.”
Không phải, là
bản lĩnh có thể che lại lương tâm, đem không nói thành có, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.