Nói đến đây, Ổ Vân Vân rất tò mò: “Anh rốt cuộc đã nói với mẹ anh
như thế nào?”
“Tạm thời chưa
thể nói cho em biết được.” Trần Việt vẫn giống như lần trước trả lời cô: “Nhưng
em cần làm hai việc, việc thứ nhất chính là trước mặt mẹ anh cần phải biểu hiện
tốt.”
“Đương nhiên,
em cũng không phải đồ ngốc.” Ổ Vân Vân nói, chẳng lẽ lần đầu tiên đi gặp mẹ
Trần Việt cô sẽ thể hiện bản chất ham ăn biếng làm của mình? Từ từ, không phải
ham ăn biếng làm, mà là ăn được ngủ được là truyền thống tốt đẹp.
Có giả vờ thì
cũng phải có tâm một chút nha.
“Thứ hai chính
là trước mặt mẹ anh phải khen anh thật nhiều.”
“Mẹ anh thích
có người khen anh sao, vậy mẹ anh muốn nghe khen gì?” Ổ Vân Vân trêu chọc anh.
“Cứ làm theo
anh rồi em sẽ biết.”
“Được.” Ổ Vân
Vân gật đầu, dù sao cũng không có cách khác.
Sau ba mươi
phút đi xe liền tới nhà Lưu Hương.
Ngôi nhà trước
đây của Trần Việt đã bị phá bỏ, đây là lần đầu tiên Ổ Vân Vân đến ngôi nhà mới
này của họ, nhà mới của anh nằm trong một tòa nhà dân cư mười tầng, có hai
phòng ngủ và một phòng khách, không xa hoa, hiện tại chỉ có một mình Lưu Hương
sống ở đó.
Lưu Hương giống
như đã sớm chờ bọn họ, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa liền nhanh chóng ra mở cửa.
Ổ Vân Vân vội
vàng mỉm cười, gật đầu chào hỏi: “Chào dì ạ.”
Sau đó cô đi
vào, đem trái cây và thực phẩm dinh dưỡng đã mua đưa ra cho bà ấy: “Con biếu dì
ít đồ lấy thảo.”
“Không có gì,
tới nhà chơi chính là khách, không cần quá khách khí vậy đâu.” Lưu Hương tiến
lên nhận lấy rồi xoay người để đồ đạc lên ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.