“Thật hâm mộ, đúng rồi, anh nói với mẹ em rồi sao?”

“Nói rồi.”

Trách không được lúc cô vừa mới vào nhà, trong ánh mắt Lâm Duyệt Mai tất cả đều là vui mừng, giống như đang nói, rốt cuộc cũng có thể đem đứa con gái này gả đi ra ngoài được rồi.

“Ui, anh đúng là có thể đem mẹ em dỗ đến ngọt nha.”

“Vậy kế tiếp đến lượt em dỗ ngọt mẹ anh.” Trần Việt lột quýt đưa cho cô.

Ổ Vân Vân vốn định tiếp nhận quả quýt, nhưng động tác đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Trần Việt, qua hai phút mới tỏ vẻ thấy chết không sờn nói: “Em……try try look, work work hard.”

Cô sẽ thử xem, phải nỗ lực.

“……” Trần Việt có đôi khi thật sự nghi ngờ bằng tiếng anh chuyên cấp 8 của Ổ Vân Vân là bằng mua.

Hai người trò chuyện một lúc liền tới 10 giờ, Ổ Vân Vân nhớ lại Trần Việt có một quy tắc, trước khi đi ngủ sẽ tắm rửa, rất ít khi thức đêm, cô liền nhắc nhở nói: “Anh có phải nên trở về rồi không?”

“Ừm. Em tiễn anh đi.”

Đúng là mặt dày vô sỉ, Ổ Vân Vân cười, vỗ vỗ tay: “Em tiễn anh.”

Cùng Trần Việt đi ra ngoài sân, đến trước cổng nhà, nhà Ổ Vân Vân ở trong một hẻm nhỏ, ban đêm đèn cũng ít, sắc trời tối mịt, Ổ Vân Vân đột nhiên nhớ tới một việc: “Sao anh không mang Ô Ô tới?”

“Tại sao lại phải mang nó tới?” Ngày ngày chỉ biết nhớ thương con chó kia.

“Tại sao không mang nó tới à, bọn anh không phải tổ hợp ‘cẩu nam nhân’ sao? Single boy, single dog, stay all the way.”

“……” Cô đúng là nghiện trêu chọc người khác rồi, Trần Việt trả lời: “Hôm nay anh từ bệnh viện đến thẳng đây, không về nhà.”

Ổ Vân Vân thật ra chỉ muốn trêu đùa anh một chút: “Em cũng không biết ở nhà anh với Ô Ô ở chung như thế nào.”

Trần Việt là người có thói quen sạch sẽ, sẽ có chứng rối loạn cưỡng chế, mà Ô Ô lại là một chú chó Husky chính hiệu: “Đừng nói là các anh mỗi ngày ở nhà đều đối mặt nhìn nhau nha?”

“Không đến mức đó. Anh mới không thèm nhìn nó.”

“Ha ha ha ha ha ha.” Câu này đúng là đã chọc trúng điểm cười của Ổ Vân Vân, tự mình nuôi chó, đúng là làm khó bác sĩ Trần một phen rồi.

Hai người họ tiếp tục đi tiếp đến góc cổng đá, cách đèn đường một khoảng không xa, bác sĩ Trần đột nhiên dừng lại.

Ổ Vân Vân cảm giác được bầu không khí liền ngừng cười.

Trần Việt tiến lên ôm chặt cô, nâng cái ót của cô, nghiêng đầu, thả nụ hôn lên môi cô.

Ổ Vân Vân tranh thủ được một câu: “Biết ngay là anh có ý xấu mà.”

Trần Việt thấp giọng đáp lại: “Ừ.”

Anh rất chuyên chú, Ổ Vân Vân không nói gì nữa, tập trung cùng anh hôn môi.

Xun

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play